Chương 1470: Ngoại truyện 2: Bát Tiên Đạo Quan: Đèn Trường Minh 3
Nữ người chết từ sân sau đi vòng ra sân trước, hỏi đạo sĩ gần đó đã xảy ra chuyện gì, đồng thời rướn cổ nhìn vào trong sân.
Đạo sĩ bị hỏi chỉ trả lời một câu “không có gì, cô về phòng làm việc tiếp đi, tên điên gây sự ấy mà, cô cẩn thận coi chừng bị ảnh hưởng”.
Nghe vậy, nữ người chết bèn quay về sân sau, không tiếp tục vây xem.
Mặc dù chỉ là cảnh tượng thoáng qua nhưng cũng để lại đầy đủ hình ảnh quan trọng rõ ràng cho Gia Di ——
Tóc nâu nhạt đứng trong sân đỏ mặt tía tai cãi nhau với đạo sĩ, mắng chửi bằng những lời lẽ hết sức tục tĩu:
“Mẹ kiếp chúng mày, một đám lỗ mũi trâu, cả đống đèn Trường Minh như này để đó cũng không dùng đến, cầu tí phúc cho ông đây thì đã sao? Lão già lỗ mũi trâu hành y tế thế chó má gì chứ, đều đcm mày chém gió hết, lừa đảo——”
Tóc nâu nhạt điên cuồng gào thét, sắc mặt dữ tợn, nhưng Gia Di vẫn thấy rõ khuôn mặt hắn ta, ghi nhớ đường nét trên mặt hắn ta.
Bởi vì vụ xung đột ấy cách thời gian họ tử vong quá xa nên ngoại trừ hai đoạn ngắn xung đột không hoàn chỉnh ấy, Gia Di không tìm được bất cứ hình ảnh nào khác.
Chẳng qua sau khi xem lại dòng chảy hình ảnh của những người khác một lượt, Gia Di rốt cuộc bắt giữ một đoạn trò chuyện của hai đạo sĩ trước khi ngủ vừa hóng mát vừa nhắc đến trận cãi vã mà tóc nâu nhạt mang lại.
Hình như là tóc nâu nhạt đến đạo quan xin xăm trúng quẻ hạ hạ, bỏ ra 20 đồng mua một lá bùa bình an mà vẫn thấy không đủ nên yêu cầu các đạo sĩ cung phụng một chiếc đèn Trường Minh cầu phúc cho hắn ta, chẳng qua hắn ta không muốn trả tiền, cuối cùng cãi nhau ầm ĩ, các đạo sĩ không thể không vung chổi đuổi hắn ta ra ngoài.
Tiếc rằng đến buổi chiều, Gia Di vẫn không thể tìm được hình ảnh đủ để chứng minh tóc nâu nhạt chính là hung thủ.
Đầu óc đau nhói, cô cắn răng rời khỏi phòng chứa xác, ôm tay trước ngực chà lên cánh tay, rùng mình một cái rồi vào phòng giải phẫu.
Hứa Quân Hào vừa giải phẫu xong một thi thể, lau mồ hôi một phen, thở hắt ra một hơi rồi đi sang bên cạnh uống nước nghỉ ngơi.
Thấy Gia Di bước tới, anh ta bèn kêu trợ lý cũng rót một ly nước cho cô.
Hai người cùng nhau ngồi tựa vào tường, không ai nói chuyện, chỉ im lặng uống nước ấm.
Trợ lý pháp y khâu lại khoang bụng cho thi thể trên bàn giải phẫu, sau đó quay sang hỏi Hứa Quân Hào: “Sir Hứa, kế tiếp giải phẫu thi thể số mấy?”
Hứa Quân Hào ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Vẫn còn thi thể của một con chó nữa đúng không? Mang lại đây giải phẫu thử xem.”
Trước kia từng xuất hiện vụ án giết người, đồng thời cũng hạ độc giết chết luôn thú cưng của nạn nhân, thế nên trong vụ án mạng đồng thời còn có thú cưng tử vong, bác sĩ pháp y cũng sẽ giải phẫu cả thi thể của thú cưng.
Nhìn trợ lý pháp y mang thi thể chú chó lên bàn giải phẫu, con ngươi trong mắt Gia Di chợt co rụt lại. Cô gần như đứng bật dậy từ trên ghế, sải bước đi đến trước thi thể của chú chó.
Ngay sau đó, cô bị kéo vào một đoạn dòng chảy hình ảnh khác hẳn những người kia.
Thế giới của loài chó không rực rỡ nhiều màu như thế giới loài người. Trong thế giới của loài chó, màu đỏ biến thành màu đen, tựa hồ đạo quan cũng trở nên cao lớn nguy nga hơn dáng vẻ vốn có của nó.
Hình như nó đang bị ốm, mệt mỏi nằm trong ổ chó.
Động tĩnh sột soạt ngoài cửa gợi ra sự chú ý của nó. Nhưng vì quá mức khó chịu nên chú chó xưa nay vốn rất cảnh giác giờ chỉ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm kẻ đứng ngoài hàng rào, nức nở mấy tiếng.
Dưới ánh trăng, một người đàn ông đứng ngoài cửa, xách theo hai chiếc thùng đựng gì đó, đang ra sức đổ lên vách tường và ván cửa…
Khi người đàn ông ném chiếc lá rụng châm lửa về phía cửa đạo quan, một đốm lửa nhỏ thoáng chốc biến thành ngọn lửa lớn chỉ trong tích tắc.
Ánh lửa phút chốc thắp sáng thế giới trong mắt chú chó. Trước khi ánh lửa che khuất tầm mắt, Gia Di thấy được khuôn mặt của kẻ phóng hỏa thông qua ánh mắt của chú chó.
Tóc ngắn màu nâu nhạt, màu da hơi đen, hai hàng lông mày thưa thớt, đôi mắt tam giác sưng húp, mũi to miệng rộng.
Chính là kẻ ban ngày nảy sinh xung đột với các đạo sĩ!
Gia Di hít một hơi thật sâu. Khi cô thoát khỏi dòng chảy hình ảnh, Hứa Quân Hào đã bước đến bên cạnh chú chó.
“Xem tỷ lệ thân thể thì hồi còn sống, chắc chắn đây là một chú chó rất dũng mãnh.” Hứa Quân Hào thở dài.
“Rất giống với cảnh khuyển Thập Nhất.” Dứt lời, Gia Di hơi mím môi, nói một tiếng vất vả với Hứa Quân Hào rồi rời khỏi phòng giải phẫu.
Gia Di đi ra cửa bệnh viện, mưa vẫn rơi xối xả tầm tã không ngớt, không có dấu hiệu sẽ thu nhỏ.