Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1476 - Chương 1476 - Ngoại Truyện 2: Gã Phải Chạy Trốn! 1

Chương 1476 - Ngoại truyện 2: Gã phải chạy trốn! 1
Chương 1476 - Ngoại truyện 2: Gã phải chạy trốn! 1

Chương 1476: Ngoại truyện 2: Gã phải chạy trốn! 1

Mặc dù phóng viên không biết nữ cảnh sát đã truyền đạt mệnh lệnh gì, nhưng lại nói bằng giọng khẳng định trên màn hình:

“Cảnh sát Dịch đã khống chế cục diện. Cô ấy có một số ý tưởng nến phái cấp dưới đi kiểm tra và chứng thực. Chúng tôi tin rằng không lâu sau sẽ nhận được tin tức hung thủ sa lưới luật pháp.”

Mì gói trong tô chỉ còn một miếng. Nghĩ đến chuyện thức ăn trong nhà không còn nhiều, gã vẫn gắp mì định bỏ vào miệng, nhưng xem tin tức trên TV, tâm trạng của gã rất phiền muộn, đột nhiên mất hết khẩu vị, thậm chí dạ dày co thắt muốn nôn mửa.

Gã đập mạnh tô mì gói lên bàn, xoay người phẫn nộ đi vòng quanh căn nhà, cuối cùng vẫn ngồi về chỗ cũ, nhanh chóng lùa mì vào miệng, vừa xem TV vừa không khống chế được cẳng chân run cầm cập.

“… Tin tức mới nhất, có vẻ như cảnh sát Dịch Gia Di đã dẫn theo cảnh sát chuyên gia của bộ phận giám định tìm được dấu chân mà hung thủ để lại! Họ cầm máy ảnh trên tay, chắc chắn đã chụp ảnh dấu chân rõ ràng, có lẽ chúng ta sẽ tìm được hung thủ chân chính dựa vào dấu chân này…”

Phàn Đại Vệ phiền lòng vô cùng, biết rõ tiếp tục xem thời sự sẽ không tốt cho chính mình, nhưng gã vẫn không thể khống chế bản thân, không lắng nghe những tin tức này.

Nỗi sợ hãi lớn lao khiến gã cần thiết tìm hiểu hướng đi mới nhất của cảnh sát. Nhưng khi thấy cảnh sát dần dần đến gần, nỗi sợ hãi bên trong gã cứ lớn dần.

Gã nhét ngón tay vào miệng, vừa hít thở dồn dập vừa gặm ngón tay, mồ hôi không ngừng ứa ra từ thái dương.

“… Cảnh sát đã nắm giữ vật dẫn DNA của hung thủ. Nếu bắt được nghi phạm thì có thể xác nhận thân phận của hắn ta…”

“… Cảnh sát thông báo rất có khả năng hung thủ đã từng giả vờ cứu hỏa để trà trộn vào đám dân làng trong quá trình dân làng tập trung dập lửa, hơn nữa đào tẩu trong lúc hỗn loạn… Chắc chắn đã từng có dân làng gặp hắn ta, cảnh sát đang tích cực tìm kiếm nhân chứng mục kích…”

Nghe thấy tin tức này, Phàn Đại Vệ kinh hãi đứng bật dậy từ trên ghế, đụng trúng bàn khiến mì gói đã nguội ngắt trong tô bị lắc lư dữ dội, cuối cùng chảy vương vãi đầy bàn. Song Phàn Đại Vệ lại không bận tâm tới điều đó, gã chỉ lo trừng TV, không nhịn được lẩm bẩm: “Vì sao cảnh sát lại biết mình từng trà trộn vào… Khi đó có ai nhận ra mình không…”

Gã cố gắng nhớ lại chuyện lúc đó, nhưng đêm hôm ấy đã xảy ra quá nhiều sự kiện kích thích thần kinh của gã, thế nên gã hoàn toàn không nhớ được lúc mình giả vờ cứu hỏa có ai từng chú ý tới mình hay không…

Lỡ thật sự có người chú ý tới mình, sau đó tố cáo với cảnh sát thì sao?

Phàn Đại Vệ bỗng cảm thấy hô hấp ngột ngạt, mở cửa sổ ra định hít thở không khí trong lành, lại bị nước mưa tạt vào dội đầy mặt.

Gã bỗng nhớ có một phóng viên nói rằng cơn mưa lớn này là ông trời khóc tang vì đám người chết kia, trong lòng gã lại càng sợ hãi.

Gã đóng cửa sổ, lại nghĩ rằng cứ ở lì trong nhà kiểu này thì chẳng khác nào ngồi chờ chết, bèn cầm ô chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng vừa mặc áo mưa bước ra đường thì gã thấy xe cảnh sát gào thét chạy tới từ đằng trước.

Gã chột dạ hoảng sợ, xoay người định chạy vào rừng cây, lòng bàn chân bị trượt ngã bịch xuống đất, lăn mấy vòng dưới sườn núi rồi mới may mắn níu được một thân cây đứng dậy.

Gã không rảnh bận tâm tới đau đớn trên người, nấp trong rừng cây ven đường chạy xuống núi. Nhưng chạy được một đoạn đường, gã bỗng thấy trạm kiểm soát do cảnh sát dựng lên, tiến hành kiểm tra thân phận của bất cứ ai muốn xuống núi ra ngoài.

Gã nuốt một ngụm nước miếng, định băng qua rừng cây chạy trốn, lại thấy mấy con chó nghiệp vụ mặc áo mưa được cột dây lỏng lẻo trong rừng, có thể tưởng tượng chỉ cần gã đi ngang qua chỗ đó, chó nghiệp vụ sẽ lập tức lao về phía gã.

Như vậy mới thật sự là chui đầu vô lưới!

Phàn Đại Vệ bị ngã đau nhức cả người, tranh thủ lúc trời mưa bỏ chạy thì quá khả nghi, thế nên gã đành phải chật vật quay về theo tuyến đường cũ.

Cuối cùng cũng băng qua màn mưa về đến nhà, khi đóng cửa phòng, gã tựa lưng vào cửa thở hổn hển một trận, tim đập thình thịch gần như sắp lao ra từ cổ họng.

Gã chạy đi tắm rửa một phen, thay một bộ quần áo mới, tự khuyên nhủ bản thân dù thế nào đi nữa cũng phải bình tĩnh, cảnh sát chỉ phô trương thanh thế chứ không… Không thể nào bắt được mình đâu!

Rõ ràng không có bằng chứng nào hết, tất cả những kẻ từng thấy gã, từng nảy sinh xung đột với gã đã bị thiêu sống hết! Bây giờ trời còn đổ mưa to, gã rất an toàn! Gã rất an toàn!!! Gã rất an toàn…

Bình Luận (0)
Comment