Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1477 - Chương 1477 - Ngoại Truyện 2: Gã Phải Chạy Trốn! 2

Chương 1477 - Ngoại truyện 2: Gã phải chạy trốn! 2
Chương 1477 - Ngoại truyện 2: Gã phải chạy trốn! 2

Chương 1477: Ngoại truyện 2: Gã phải chạy trốn! 2

Lặp đi lặp lại an ủi mình như vậy, gã cứ thế ru rú trong nhà ăn cả chiếc bánh mì cứng ngắc trong tủ lạnh, đau khổ chịu đựng, ruột gan cồn cào, nơm nớp lo sợ, thậm chí ngay cả tiếng chó sủa của hàng xóm cũng khiến gã giật bắn cả người nhảy ra khỏi giường.

Cứ thế chịu đựng đến ngày thứ ba sau vụ hỏa hoạn, chỉ cần nghe thấy ba chữ “Dịch Gia Di” phát ra từ TV, gã sẽ cảm thấy tim đập thình thịch.

Sáng sớm hôm sau bật TV lên, gã mong chờ sẽ không có người nào nhắc đến tên của cô ta, càng khao khát cô ta đừng tiếp tục phát hiện manh mối mới nữa!

Tin tức mới nhất được đăng vào chiều hôm qua đã giảm bớt, đài truyền hình bắt đầu chiếu lại tin tức cũ… Manh mối có thể phát hiện ban đầu đều đã được tìm thấy, còn lại đều là manh mối không có khả năng tìm thấy thôi nhỉ?

Vụ án này đến tận bây giờ, cuối cùng cũng lâm vào ngõ cụt rồi nhỉ?

Sự kiện hỏa hoạn cuối cùng rồi sẽ dần dần bình ổn, gã sẽ không bị sao đâu…

Ấp ủ mong chờ như vậy, gã siết chặt remote TV, hít thở sâu mấy lần rồi mới dồn hết dũng khí, ngón tay khẽ run rẩy, cuối cùng cũng ấn nút mở TV.

Song điều khiến gã sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy ra —— Người dẫn chương trình thời sự buổi sáng của kênh TVB đang lớn tiếng tuyên dương manh mối mới nhất mà cảnh sát Dịch Gia Di vừa tìm được, đó là một bức tranh phác thảo chân dung cực kỳ rõ ràng, cực kỳ tỉ mỉ, xuất hiện bên tay phải của nữ chủ trì.

“… Nếu có người phát hiện manh mối nghi phạm, xin hãy lập tức liên lạc báo án với cảnh sát, sẽ có cảnh sát lập tức tìm hiểu thông tin báo án, tiến hành điều tra sàng lọc và truy vết nghi phạm. Mong rằng người dân thành phố…”

Phàn Đại Vệ không thể nghe thấy nữ dẫn chương trình đang nói cái gì. Đôi mắt gã đang trợn tròn vì kinh hãi tột độ, ra sức nhìn chằm chằm vào bức tranh chân dung, phát ra tiếng hô nhỏ á á đầy khó tin, dường như kế tiếp gã sẽ lăn đùng ra chết vì tim ngừng đập.

Tóc ngắn màu nâu nhạt, mặt chữ điền, lông mày thưa thớt, mắt tam giác sưng thũng, mũi to môi dày…

Quả thực giống hệt ảnh chụp, đây chẳng phải là chính gã hay sao?

Vì sao lại như vậy?

Cho dù có người bắt gặp gã, nhưng một người chỉ tùy ý liếc nhìn gã thì sao có thể miêu tả hình tượng của gã rõ ràng từng li từng tí đến nông nỗi này? Chẳng phải năng lực ghi nhớ đường nét khuôn mặt người lạ của đa số người đều rất kém cỏi sao?

Hôm ấy gã xuống núi cũng không làm chuyện gì đáng chú ý, không nói đến lúc trà trộn vào đội ngũ cứu hỏa, người chung quanh đều tất bật dập lửa, ai lại có thời gian chú ý người cứu hỏa bên cạnh mình sẽ trông như thế nào?

Sao có thể như thế… Sao lại có người nhớ mặt mình rõ ràng đến mức này? Cứ như thể đã đoán trước mình là hung thủ nên chuyên môn ghi nhớ đặc điểm ngũ quan của mình.

Không! Không!

Cho dù thật sự có người chú ý tới mình thì cũng chỉ nhìn lướt qua trong tích tắc mà thôi. Sao có thể nhớ rõ ràng đến nông nỗi này? Có phải chuyên môn cầm ảnh chụp của mình học thuộc lòng đâu, có phải nhìn chằm chằm vào mình vẽ tranh phác thảo đâu…

Sao lại như thế… Sao lại như thế… Sao lại như thế…

Phàn Đại Vệ chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, đau đầu sắp nứt, nỗi sợ hãi khổng lồ khiến mọi thứ trước mặt gã đền trở nên mờ mịt, bắp chân bắt đầu mềm nhũn.

Mấy ngày nay nhốt mình trong nhà, gã không được ăn một bữa cơm đàng hoàng, ngủ một giấc yên ổn. Thân thể đói khát và mỏi mệt hoàn toàn không thể chịu được cú sốc tinh thần, gã đã bắt đầu nhận thấy trời đất quay cuồng, đỡ bàn cũng không thể giữ thăng bằng.

Gã ngã ngồi xuống đất, TV vẫn tiếp tục chiếu tin thời sự:

“… Chiều cao của nghi phạm là 1m70, cân nặng khoảng 132 pounds, nhuộm tóc màu nâu nhạt, rất có khả năng từng đến Bát Tiên Đạo Quan vào ngày xảy ra hỏa hoạn… Nếu có người dân nào nắm rõ sự việc hoặc quen biết nghi phạm thì xin hãy lập tức…”

Trốn!

Phải chạy trốn!

Phải trốn đến nơi không một ai quen biết mình!

Trong đầu Phàn Đại Vệ chỉ còn lại ý nghĩ này. Bất chấp mưa to, bất chấp không xu dính túi, những trạm kiểm soát do cảnh sát thiết lập cũng không thể cản đường gã… Cho dù lăn xuống sườn núi, gã cũng phải tẩu thoát!

Bình Luận (0)
Comment