Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1481 - Chương 1481 - Ngoại Truyện 2: Án [Kết Thúc Án Mạng Bát Tiên Đạo Quan] 1

Chương 1481 - Ngoại truyện 2: Án [Kết thúc án mạng Bát Tiên Đạo Quan] 1
Chương 1481 - Ngoại truyện 2: Án [Kết thúc án mạng Bát Tiên Đạo Quan] 1

Chương 1481: Ngoại truyện 2: Án [Kết thúc án mạng Bát Tiên Đạo Quan] 1

“Tôi muốn đạo sĩ sinh thiện tâm, tặng một chiếc đèn Trường Minh cho tôi, nhưng họ không đồng ý… Tôi… thế là tôi cãi nhau với đạo sĩ, tôi nói nhiều vị trí bỏ trống như thế, nhiều đèn cỡ đó thì tặng tôi một cái có sao đâu? Người ta thường bảo đại sư cứu khổ cứu nạn, sao đến khi tôi cần giúp đỡ thì các người không giúp tôi? Đều… đều là một lũ mũi trâu dối trá…”

“Tôi… Tôi còn cầm trái cây người khác cúng trên bàn ném đạo sĩ, sau này bị các đạo sĩ dùng chổi đuổi ra ngoài.”

“Sau khi về nhà, tôi càng nghĩ càng tức, cho rằng thứ này chỉ toàn là mê tín dị đoan, toàn là một lũ mềm nắn rắn buông, thế… thế là tôi trộm hai can xăng của nhà họ Ngưu mắt to hàng xóm…”

“Tôi thật sự không nghĩ đến chuyện thiêu chết họ đâu, a sir, thật đấy, ai mà ngờ được thời tiết hanh khô cỡ này, thế mà họ còn phơi củi khô trong đạo quan, mới châm lửa đã cháy…”

“Dấu chân để lại đằng sau đạo quan có phải là cậu không?” Hugo hỏi.

“Vâng… Tôi muốn kiểm tra xem lửa sẽ cháy mạnh đến mức nào nên đứng trên đó nhìn xuống, không… không ngờ lại thấy cảnh tượng thảm khốc cỡ đó, tôi… tôi thật sự không chịu được nên… nên nôn mửa một trận… A sir, sau đó tôi có hỗ trợ dập lửa, không phải vì xem náo nhiệt đâu, tôi thật sự muốn dập lửa. Mặc dù hồi bé tôi từng chơi đốt lửa, nhưng gây ra hỏa hoạn thiêu chết người lớn cỡ này, thật sự không phải là vì tôi muốn tìm kiếm khoái cảm đâu, truyền thông đưa tin sai hết, các ngài hãy tin tôi… Tôi cũng hối hận lắm, tôi cũng sợ hãi lắm… Hu hu hu…” Cảm xúc của Phàn Đại Vệ lại có dấu hiệu suy sụp.

Hugo tạm thời không hỏi nữa, chờ đến khi Phàn Đại Vệ bình tĩnh lại thì mới tiếp tục thẩm vấn.

Cảnh sát thu thập dấu vân tay, dấu chân và vật dẫn DNA như sợi tóc, nước bọt của Phàn Đại Vệ, lại mời gã ký tên vào bản ghi chép, sau đó mới giam giữ gã, chờ đến ngày hầu tòa.

Sau khi nhóm Dịch Gia Di trở về sở cảnh sát Du Ma Địa, một mình Gia Di báo cáo đơn giản với Sir Hoàng, sau đó trở về văn phòng tiếp tục sắp xếp lại tư liệu phần sau.

Sau khi nhận được khẩu cung, tổ trọng án Bắc Tân Giới fax một phần cho Tây Cửu Long, Lưu Gia Minh dẫn dắt Tần Tiểu Lỗi cùng nhau viết báo cáo tổng kết và kết thúc vụ án.

Khi Gia Di đang viết báo cáo trong văn phòng, Sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng gõ cửa tiến vào, đưa một ly trà táo cho cô rồi ngồi trong văn phòng của cô một lát.

“Lão quan chủ từng cung cấp rất nhiều việc làm cho các hộ gia đình trong thôn làng trên núi, đôi khi còn giúp họ chăm sóc người nhà và con cái.” Gia Di chia sẻ với Sir Quách những thông tin mà mình thu thập được khi dẫn cấp dưới đi thăm hỏi các hộ gia đình trong thôn Ngô Ốc.

Nếu ngành truyền thông muốn đưa tin về vụ án này thì có lẽ, những mẩu chuyện ngắn ấm áp này sẽ mang lại một chút hơi ấm cho người dân thành phố đang chán chường hoặc sợ hãi vì vụ án hỏa hoạn vô tình này.

“Đáng tiếc, đều là người tốt cả.” Sir Quách tựa lưng vào chiếc sofa trong văn phòng thanh tra tổ B đã tồn tại từ thời Khưu Tố San, vừa ghi chép vừa thở dài.

“Thời điểm gieo trồng mùa xuân, thu hoạch vụ thu, các đạo sĩ cũng sẽ làm ruộng và thu hoạch nông sản. Lão đạo sĩ còn có lý niệm dưỡng đạo cần tiên sơn, thế nên ông ấy vẫn luôn chuyên chú trồng cây trồng hoa, cứu giúp động vật trên núi, nuôi dưỡng ngọn núi này rất tỉ mỉ.”

“Mặc dù rất nhiều dân làng không tin đạo, nhưng ai cũng tán thành lão đạo sĩ là người tốt bụng, rất nhiều hành vi của ông ấy đều khiến người dân được hưởng lợi.”

Dứt lời, Gia Di cũng thở dài một hơi.

Cô uống một ngụm trà táo mà Sir Quách mang cho mình, ngả lưng vào ghế làm việc, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói: “Hai đạo sĩ trẻ tuổi may mắn sống sót của Bát Tiên Đạo Quan đã từ chối chuyển sang đạo quan khác, quyết định ở lại Bát Tiên Lĩnh xây dựng lại Bát Tiên Đạo Quan, tiếp tục kế thừa y bát của lão đạo sĩ.”

Nghe vậy, Sir Quách mím môi, im lặng thật lâu không lên tiếng.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng uống trà của hai người.

Mùi táo thoang thoảng tràn ngập trong phòng, hai trái tim bị mưa gió xối hơi ẩm ướt giá lạnh dần dần chuyển ấm.

“Nhưng e rằng việc kinh doanh nấm hoang dại của đạo quan sẽ phải dừng lại. Không có công lực phân biệt nấm của lão đạo sĩ, không ai dám mua bán thứ này.”

Bình Luận (0)
Comment