Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1480 - Chương 1480 - Ngoại Truyện 2: “Thần” Thám Dịch Gia Di 3

Chương 1480 - Ngoại truyện 2: “Thần” thám Dịch Gia Di 3
Chương 1480 - Ngoại truyện 2: “Thần” thám Dịch Gia Di 3

Chương 1480: Ngoại truyện 2: “Thần” thám Dịch Gia Di 3

Tần Tiểu Lỗi nhanh chóng kiềm chế hai cánh tay của Phàn Đại Vệ ra sau lưng, mặc cho đối phương giãy dụa kiểu gì cũng không ích, dù nổi điên thì cũng chỉ làm hại cánh tay của mình bị vặn vẹo đau nhói mà thôi.

Đám dân làng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kìm lòng không đậu nhìn chàng cảnh sát cao to lực lượng như con trâu Tây Ban Nha trước mắt bằng ánh mắt sùng bái —— Thật khỏe khoắn! Thật mạnh mẽ!

“… Đừng giết tôi, đừng giết tôi… Tôi không định thiêu sống họ đâu, tôi chỉ định đốt tí lửa hù dọa họ chút xíu thôi… Ai ngờ họ không thể trốn thoát chứ… Hu hu hu… Đừng tìm tôi nữa…”

Thế nhưng Phàn Đại Vệ không chú ý tới sức khỏe phi thường của Tần Tiểu Lỗi, cũng hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn trên vai, gã vẫn ra sức vặn vẹo vẫy vùng, mãi đến khi hai tay trật khớp cũng không chịu dựng lại. Sắc mặt gã trắng bệch, thân thể run cầm cập như cầy sấy, cứ nhìn vào không khí kêu gào, như thể có vô số ác quỷ đang mưu toan lấy mạng gã.

Đám dân làng chung quanh còn sợ hãi vì dáng vẻ này của gã, nhưng sau khi tỉnh táo lại, họ lần lượt giơ cao gậy gộc muôi thìa trong tay, lớn tiếng hoan hô:

“Bắt được rồi! Bắt được hung thủ rồi!”

“Chính là nó!”

“Vệ du côn són ra quần, thằng thất bại…”

“Bắt được rồi bắt được rồi!”

Nửa giờ sau, xe cảnh sát chạy băng băng chở Phàn Đại Vệ đã bị nước mưa và nước tiểu ướt nhẹp cả người.

Các cảnh sát lấy lời khai của mỗi một người dân trong thôn Hoàng Trúc phối hợp bắt giữ hung thủ, mười mấy người đều tận mắt chứng kiến Phàn Đại Vệ thừa nhận mình là hung thủ phóng hỏa.

Dịch Gia Di cầm mấy bản khẩu cung và chân dung Phàn Đại Vệ đứng dưới mái hiên, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Trên xe cảnh sát trở về tổ trọng án Tây Cửu Long, cô ngả người xiêu vẹo trên ghế lái phụ, ngủ một giấc thật dài trên con đường gập ghềnh.

Hai giờ sau, chương trình thời sự buổi tối của đài truyền hình TVB phát sóng video phỏng vấn người dân thôn Hoàng Trúc. Một người dân thề thốt với phóng viên rằng: “Vệ du côn còn không muốn thừa nhận, bọn tôi định đánh nó một trận cơ mà cảnh sát Dịch không cho. Lúc đó một tia chớp đánh xuống trên bầu trời, cảnh sát Dịch chỉ đến gần Vệ du côn có mấy bước thôi, Vệ du côn cứ như thể không chịu nổi áp lực chính khí tỏa ra từ người cảnh sát Dịch nên bỗng nhiên sợ hãi đến nỗi són ra quần, khóc lóc thê thảm lắm…”

Một người dân khác lại đính chính lời nói của người dân lúc nãy, chỉ tay lên trời thề thốt: “Không phải là cảnh sát Dịch đến gần Vệ du côn đã khiến Vệ du côn hoảng sợ són ra quần đâu. Tôi tận mắt chứng kiến cảnh sát Dịch thổi một hơi vào tai Vệ du côn, bỗng một tia chớp đánh xuống từ trên trời, sau đó Vệ du côn lập tức quỳ xuống nhận tội, còn sợ đến mức són ra quần.”

Trưởng thôn Hoàng Trúc thì ổn trọng hơn nhiều, ông ấy trịnh trọng bày tỏ:

“Không phải là cảnh sát Dịch vừa đến gần Vệ du côn đã khiến nó khai báo, cũng không phải cảnh sát Dịch thổi một hơi vào tai Vệ du côn khiến nó khai báo. Rõ ràng là cảnh sát Dịch đi đến trước mặt Vệ du côn, nghĩa chính ngôn từ yêu cầu nó nói thật, không được nói dối, sau đó Vệ du côn mới quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kêu trời kêu đất nhận tội, van xin tha thứ…”

Sau khi bị đưa đến sở cảnh sát, Phàn Đại Vệ rốt cuộc dần dần bình tĩnh lại.

Tổ trọng án Bắc Tân Giới thu xếp nhân viên theo dõi gã tắm rửa một cái, dẫn gã đi thay một bộ quần áo rồi mới đưa gã vào phòng thẩm vấn.

Khi bị đặt lên ghế trong phòng thẩm vấn, gã vẫn thường xuyên ngẩng đầu hết nhìn đông tới ngó tây, cứ nhìn chằm chằm những chỗ không có bất cứ thứ gì. Nhưng cũng may khi cảnh sát thẩm vấn, gã vẫn rất phối hợp, cảnh sát hỏi gì gã đáp nấy, không có một chút ý thức chống cự nào.

“Tôi… Tôi định tụ tập mấy huynh đệ lang thang trong làng cùng nhau đi cướp ngân hàng, sau đó sang Loan Loan ăn chơi… Nhưng tôi rất sợ chết, bèn đến Bát Tiên Đạo Quan xin xăm…”

“Kết quả lắc trúng xăm hạ hạ, đạo sĩ nói tôi sẽ có một kiếp nạn rất lớn, rất lớn rất lớn…”

“Tôi muốn giải tai thỉnh vận, bèn… bèn xin một lá bùa bình an, chỉ cần 10 đô la Hồng Kông, nhưng tôi vẫn cho rằng mình sắp làm đại sự nên nhất định sẽ gặp tai họa không nhỏ, một lá bùa bình an sao phù hộ nổi, thế là tôi định… định cung phụng một chiếc đèn Trường Minh. Nhưng… nhưng thứ này quá đắt, tôi không châm nổi.”

Bình Luận (0)
Comment