Chương 1483: Ngoại truyện 2: Án [Kết thúc án mạng Bát Tiên Đạo Quan] 3
Trong lúc chờ đại, Phương Trấn Nhạc bước đến góc trong cùng văn phòng, ngồi lên chiếc ghế massage đã lâu không thấy.
Trước kia Gia Di dành dụm ngân sách trà chiều còn thừa rồi mua thứ này cho mọi người, hồi đó cô mới gia nhập CID, mới đó… Cô đã trở thành bạn gái của anh.
Phương Trấn Nhạc vuốt tóc ngắn, thấy Lưu Gia Minh đang khom lưng không biết đang làm gì trên bàn làm việc của mình, Phương Trấn Nhạc bèn âm thầm kéo tay áo của Gia Di, khiến cô khom lưng xuống.
Mấy giây sau, Lưu Gia Minh chợt khựng lại, lập tức quay đầu.
Phương Trấn Nhạc đang ngồi trên ghế massage, Dịch Gia Di khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh nhìn Phương Trấn Nhạc hưởng thụ massage.
“Hình như em mới nghe thấy âm thanh gì đó thì phải?” Lưu Gia Minh nhướn mày.
“Cậu nghe nhầm rồi.” Phương Trấn Nhạc liếc cậu ta một cái, trả lời với vẻ mặt hết sức tự nhiên.
“…” Lưu Gia Minh gãi đầu, phải không? Mình nghe nhầm à? Rõ ràng là có tiếng gì đó nghe như tiếng chép miệng mà…
Khi Lưu Gia Minh quay lưng lại tiếp tục sắp xếp tài liệu trên bàn làm việc của mình, Gia Di và Phương Trấn Nhạc đều đồng loạt nâng tay lên lau miệng. Giống hệt hai đứa trẻ ăn vụng kẹo mà sợ bị các bạn khác thèm ăn phát hiện…
…
Chủ nhân, Phương Trấn Nhạc đi theo người nhà họ Dịch cùng nhau đến Bát Tiên Lĩnh, quyên tiền cho quan chủ trẻ tuổi mới của Bát Tiên Đạo Quan, sau đó vòng sang nơi khác leo núi.
Hai chú chó dường như chưa bao giờ được chứng kiến vùng sơn dã rộng lớn nhường này. Vừa được cởi dây, hai đứa lập tức vung chân chạy như điên, vẻ sung sướng hiện lên rõ rệt trên gương mặt hai chú chó, khiến đám nhân loại cũng thấy cảm xúc dâng trào…
Mọi người cùng nhau leo núi, cùng nhau ngắm cảnh, buổi trưa cùng ăn cơm dã ngoại dưới bóng cây mát mẻ. Sau khi ăn no say, cả đám nằm trên thảm ăn cơm, nhìn bầu trời trong xanh được gió thổi thổi lướt qua, thổi cơn gió ấm áp ngủ trưa dưới sự bảo vệ của hai chú chó.
Sau khi ngủ dậy, mọi người tiếp tục lên đỉnh núi, cả ngày vận động thỏa thích, Gia Như, Gia Tuấn và Đinh Bảo Thụ đều mệt đến mức trên đường về tựa lưng vào nhau ngủ say sưa, không được thấy phong cảnh trên đường về nhà.
Sau khi đưa người về nhà, Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di tự lái xe lao tới Lục Gia Chủy. Xe được đậu trong bãi đỗ xe khu chung cư của Gia Di, hai cảnh sát tràn đầy tinh lực thế mà vẫn còn sức chạy vào quán bar bên góc đường uống rượu tán gẫu.
Rượu làm mềm gân cốt, làm chết lặng đại não. Hai người đều tựa vào ghế sofa mềm nhũn, mãi đến khi trăng lên giữa trời, họ mới lảo đà lảo đảo rời khỏi quán bar, chậm rãi tản bộ băng qua đường phố xa hoa trụy lạc, tiến về phía Thế Kỷ Hào Đình.
Dưới lầu tòa nhà của Gia Di, Phương Trấn Nhạc rút hai tay đút trong túi quần, một tay xoa mái tóc của cô, một tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô. Chàng thám tử dũng mãnh của ngày xưa có vẻ lười biếng mềm mại hơn hẳn trong trạng thái say ngà ngà. Mượn ánh trăng mông lung, anh dứt khoát gác cằm lên đỉnh đầu của cô, giọng khàn khàn nói:
“Anh không muốn về nhà một mình…”
Gia Di nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực của anh, mặc cho hai tay anh khoanh lại trước người mình, hai bàn tay to đặt lên bụng mình nhẹ nhàng xoa dịu.
Ngay sau đó, cô kéo cánh tay anh, cất bước vào đại sảnh, lướt qua tầm mắt của ông cụ gác cửa,nhanh chóng chạy vào thang máy.
Khi cửa thang máy khép lại, Gia Di ôm eo anh, ngẩng đầu nghênh đón nụ hôn của anh…
…
Khi máy bay bay vào địa phận không trung của Hương Giang, Triệu Lễ Uyển đã thấy những ánh đèn neon rực rỡ nhiều màu bên dưới mặt đất. Trong số những thành phố mà cô từng ghé thăm, thành phố này là rực rỡ nhất.
Sau khi máy bay hạ cánh, cô bắt một chiếc taxi cũ, chạy một mạch đến khách sạn.
Chưa từng có thành phố nào như Hương Giang này, bất kể là khách sạn hay nhà hàng, bất kể là quán quán trà hay trung tâm thương mại, chỗ nào cũng phải trông thật phú quý, màu đỏ rực, màu vàng óng lấp lánh khắp tường khắp phòng, mỗi một người kinh doanh đều vắt hết óc trang trí sao cho cửa hàng của mình trông thật kim bích huy hoàng.
Bất kể là nhà thiết kế thời thượng nhất của một quốc gia nào, chỉ cần đi đến Hương Giang thì nhất định cũng phải nhập gia tùy tục, trở thành nhà thiết kế với phong cách xa hoa lộng lẫy như dân bản xứ.