Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1484 - Chương 1484 - Cuộc Sống Thường Nhật Của Dịch Gia Đống 1

Chương 1484 - Cuộc sống thường nhật của Dịch Gia Đống 1
Chương 1484 - Cuộc sống thường nhật của Dịch Gia Đống 1

Chương 1484: Cuộc sống thường nhật của Dịch Gia Đống 1

Đại tục tức phong nhã, người Hương Giang rất tự tin. Họ không quan tâm ánh mắt của người khác, bất kể các người cao cao tại thượng tự cho là đúng cỡ nào, tôi vẫn tin rằng tôi là người có phẩm vị nhất.

Băng qua phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập sức sống như vậy sẽ ảnh hưởng tới mỗi một con người đặt mình trong thành phố này.

Không giống với những thành phố quá mức bận tâm tới ánh mắt của người khác, không dám phát triển đặc sắc của mình, trên đường cái chỉ thấy hai mày đen trắng, Hương Giang có màu sắc rực rỡ.

Triệu Lễ Uyển từng xem nhiều phim văn nghệ ở Loan Loan, từng đánh giá sự tao nhã cao cấp hiện đại quý phái, một khi hạ cánh xuống máy bay, băng qua đường phố Hương Giang, cô bỗng cảm thấy dường như mình cũng hiện nguyên hình mất rồi.

Dỡ bỏ toàn bộ hào quang trên người mình, biến thành thân thể người trần mắt thịt nguyên thủy nhất.

Chỉ cần ngon miệng, thiên kim nhà giàu cũng sẽ ngồi trong quán ăn ven đường.

Chỉ cần thú vị, đại phú hào cũng sẽ xách lồng chim đi dạo công viên.

Triệu Lễ Uyển đội mũ, ngồi trên chiếc bàn nhỏ thấp ngoài cửa Dịch Ký, nhìn dòng người qua lại —— đám đông trẻ tuổi thích gì mặc nấy, tràn đầy sức sống tuổi trẻ theo tuổi cá tính của mình, không quan tâm mình có giống người khác hay không, mình có trông cao cấp hay không.

Cô lại quay đầu nhìn người đàn ông đứng sau cửa sổ nhà bếp, đội mũ đầu bếp màu trắng, mỉm cười trò chuyện với khách quen.

Bất kể là trước mặt hay sau lưng người khác, lúc nào anh cũng vậy, không trang sức màu mè mà hoàn toàn tự nhiên. Dáng vẻ chân thật ấy có sức hấp dẫn chí mạng đối với cô.

Thì ra châu báu lộng lẫy nhất thế gian lại ẩn nấu trong phố phường.

Triệu Lễ Uyển ăn cơm xong, Dịch Gia Đống mới phát hiện cô đã đến.

Anh sung sướng chạy ra từ sau bếp, vừa dùng tạp dề lau tay vừa vui sướng ngồi đối diện với cô: “Sao em lại đến đây? Em đến hồi nào? Ăn no chưa?”

Anh kích động hỏi cô ba câu liên tiếp, sau đó lại kéo ghế từ chỗ đối diện sang bên cạnh cô.

Triệu Lễ Uyển bị phản ứng của anh lấy lòng, nắm chặt tay anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay của anh, từ tốn trả lời: “Em hạ cánh từ một tiếng rưỡi trước, để hành lý ở khách sạn rồi đến đây luôn. Em ăn no rồi.”

Nữ thực khách đến đây ăn cơm thấy đầu bếp Dịch bị khách nữ cầm tay, không nhịn được cười hỏi: “Đầu bếp Dịch, đến chỗ anh ăn cơm mà còn được sờ mó anh nữa hả? Sao hồi trước tôi không được hưởng thụ phục vụ này?”

Nghe vậy, Dịch Gia Đống đỏ mặt. Triệu Lễ Uyển ngẩng đầu lên, sung sướng trả lời: “Đây là phúc lợi độc nhất vô nhị, tôi đã làm thẻ đen hưởng thụ cả đời, chỉ có một phần duy nhất thôi.”

“Wow ~ Người đẹp chẳng lẽ cô đang cầu hôn đầu bếp Dịch?” Thực khách liên tục ồn ào.

Mặt Dịch Gia Đống càng đỏ hơn.

Triệu Lễ Uyển lại nghiêm trang nói: “Có cần em cầu hôn luôn bây giờ không?” Dứt lời, cô thật sự thò tay vào túi áo.

Dịch Gia Đống vội kéo cổ tay của cô, lúng túng nói: “Sao em cũng hùa theo họ vậy?”

Nói đoạn, dường như sợ mọi người sẽ tiếp tục trêu chọc mình, anh vội vàng quay đầu kêu Gia Như làm một chén sữa đông hai lớp cho Triệu Lễ Uyển để thay đổi đề tài.

“Anh nhớ em.” Lúc quay đầu, Dịch Gia Đống nhỏ giọng nói một câu.

Khóe môi Triệu Lễ Uyển tức khắc cong lên, cười ngọt ngào như một đứa trẻ: “Lần này em sẽ ở lại đây thêm mấy ngày, anh có rảnh bầu bạn với em không?”

“Anh sẽ nhờ Clara trông quán hộ anh. Em muốn đi chơi ở đâu?”

“Em muốn đi xem công viên Đại Dương, muốn trèo núi Đại Tự, muốn dạo phố…”

“Ừ.” Dịch Gia Đống ghi nhớ từng mục một, vừa gật đầu vừa suy nghĩ kế hoạch chơi bời.

Triệu Lễ Uyển ngồi trong Dịch Ký cho đến khi kết thúc công việc, giữa chừng còn giúp nhân viên bưng thức ăn, chào đón khách hàng bắt chước tư thế của Clara.

Sau khi đóng cửa quán, Dịch Gia Đống dẫn hai đứa trẻ quay đầu nói với Triệu Lễ Uyển: “Anh đưa bọn trẻ về nhà trước rồi lại đưa em về khách sạn, được không?”

“Anh Gia Đống, để em đưa bọn trẻ về nhà hộ anh.” Clara cầm túi xách bước ra từ đằng sau, cười kéo hai đứa trẻ về phía mình.

“…” Triệu Lễ Uyển khẽ mím môi, quay sang hỏi Dịch Gia Đống: “Giường của anh có đủ rộng không?”

Dịch Gia Đống hơi giật mình, tiếng cười của Clara đã vang lên, anh mới đỏ mặt che má nói: “… Tạm được.”

“Thế thì không cần Clara giúp đỡ đâu, chúng ta cùng nhau về nhà.” Triệu Lễ Uyển cười thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment