Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1486 - Chương 1486 - Cuộc Sống Thường Nhật Của Dịch Gia Đống 3

Chương 1486 - Cuộc sống thường nhật của Dịch Gia Đống 3
Chương 1486 - Cuộc sống thường nhật của Dịch Gia Đống 3

Chương 1486: Cuộc sống thường nhật của Dịch Gia Đống 3

“Em định mua một cửa hàng lớn ở Tiêm Sa Chủy, sau đó mua một cửa hàng ở Trung Hoàn, mỗi nơi mở một quán ăn, chúng ta cùng hợp tác với nhau, dùng kỹ thuật nấu nướng của anh và bộ óc kinh doanh của em, cùng nhau xây dựng đế quốc ẩm thực Dịch Ký, được không?” Triệu Lễ Uyển nhắm mắt, lẩm bẩm nói cho anh nghe ý tưởng của mình.

“Em thấy làm vậy có ích lợi không?” Dịch Gia Đống không thể xác định cô đưa ra quyết định này là vì yêu mình, hay thật sự cho rằng đây là một kế hoạch hay.

“Sau khi dùng ẩm thực tấn công thị trường Hương Giang, em sẽ tiếp tục đầu tư thị trường bất động sản và vận tải ở đây, dần dần di chuyển sản nghiệp đồ nhựa của nhà em sang đây luôn.” Triệu Lễ Uyển vùi đầu vào lòng anh: “Ban đầu em định từ bỏ sản nghiệp gia tộc. Nhưng sau khi thoát khỏi chấp niệm ngày xưa, em phát hiện thế giới này rất rộng lớn, mình còn chưa trải nghiệm hết niềm hạnh phúc trong cuộc sống. Em muốn ở lại Hương Giang với anh, sau khi ba em qua đời, em sẽ xây dựng một trụ sở chính của công ty ở Hương Giang.”

“Anh sẽ tiếp tục cửa hàng Dịch Ký cũ, cửa hàng ở Tiêm Sa Chủy và Trung Hoàn thì có thể giao một cái cho Clara, còn một cửa hàng khác, anh sẽ tuyển dụng bếp trưởng giúp em. Anh biết có rất nhiều người ấp ủ ước mơ trở thành bếp trưởng ở Hương Giang này, đến lúc đó anh chỉ cần kiểm soát khẩu vị món ăn, thực đơn nhà hàng các thứ, mặt khác phải dựa vào em.” Dịch Gia Đống chầm chậm vuốt ve cánh tay cô, bắt đầu suy nghĩ phương án chấp hành.

“Anh yên tâm, em nhất định sẽ làm được.” Giọng Triệu Lễ Uyển rất nhẹ, nhưng cô chưa bao giờ nói suông. Đã nói thì nhất định sẽ dốc hết sức làm được.

“Anh không muốn đến Tiêm Sa Chủy hay Trung Hoàn hả?” Triệu Lễ Uyển rốt cuộc mở mắt, nhìn Dịch Gia Đống nói tiếp:

“Mỗi người đều muốn tăng cường chất lượng cuộc sống của mình, muốn trèo lên chỗ nào. Tiêm Sa Chủy phồn hoa hơn Thâm Thủy Phụ rất nhiều, chất lượng khách hàng cũng cao hơn. Trung Hoàn lại càng là quận của người giàu ở Hương Giang, sang đó chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

“…” Dịch Gia Đống ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Thực ra thì chất lượng cuộc sống cũng có hạn. Mỗi ngày ăn món ăn mà mình thích nhất, sống cuộc sống mà mình mong muốn nhất, mặc bộ trang phục mà mình thấy thoải mái nhất, thế là đủ rồi. Còn chuyện thỏa mãn nhu cầu vật chất ở mức cao hơn thì hẳn là khía cạnh tinh thần, ví dụ như nhu cầu khoe khoang, nhu cầu áo gấm về làng các thứ… Tuy nhiên… không cần thiết sống một cuộc sống hào nhoáng, như vậy là không có điểm mấu chốt. Trên đời này sẽ có những kẻ nói với em rằng em phải làm như vậy mới đẳng cấp, phải làm như vậy mới trông cao quý, mới phù hợp với thân phận của em, phải làm như vậy mới thời thượng nhất, làm như vậy mới cao cấp nhất…”

“Thực ra, khi chúng ta dẹp ánh mắt của mọi người sang một bên, sống một cuộc sống không phù hợp với sự mong chờ của xã hội này thì mới đạt được tự do chân chính, đúng không?”

“Ban đầu lúc mới tiếp quản Dịch Ký, đúng là anh từng nghĩ rằng nếu mình có thật nhiều tiền để sống ở Trung Hoàn thì tốt biết mấy. Bây giờ anh mới dần dần phát hiện, thực ra anh không cần thiết đến Trung Hoàn, bởi vì đa số người dân trong thành phố này cho rằng người sống ở Trung Hoàn mới là giàu có nhất, thể diện nhất nên anh mới nghĩ rằng mình cũng phải sống ở Trung Hoàn.”

“Trên thực tế, những gì anh mong muốn nhất thì giờ đây anh đều có hết rồi. Sở hữu một quán ăn do mình kinh doanh từng chút một, gửi gắm nhiều tình cảm của mình nhất, có rất nhiều khách quen bạn bè sống trong những quận huyện khác đến quán ăn của mình ăn cơm, trong số họ có người là ông trùm ngành giải trí, có người là tỷ phú triệu phú, cũng có láng giềng thân quen, hay những người dân nghèo khổ thi thoảng đi ngang qua nơi này…”

“Gia Di đã có sự nghiệp riêng, còn nhỏ tuổi đã viết nên câu chuyện huyền thoại của con bé trong thời đại truyền kỳ này.”

“Gia Như và Gia Tuấn đều khỏe mạnh vui vẻ, thành tích học tập xuất sắc, hơn nữa đang tìm kiếm sở thích và ước mơ của chúng, không cần lo ăn lo mặc.”

“Anh còn có em, một cô gái mạnh mẽ và xuất sắc như em còn chịu yêu anh.”

Không biết vì sao, hốc mắt của Triệu Lễ Uyển lại ướt nhòe. Có lẽ là vì vừa đạt được sự thỏa mãn trên thể xác nên giờ đây tinh thần của cô cũng trở nên yếu đuối hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment