Chương 1490: Ngoại truyện 3: Công Viên Nước Victoria : Giết người trong khu vui chơi 3
Chỉ khi nào con người chuẩn bị làm chuyện gì đó, hoặc lúc con người cảm thấy căng thẳng lo âu thì mới hết nhìn đông sang ngó tây —— đây là bản năng đã được ăn sâu vào xương tủy của con người, là bản năng còn sót lại của con người từ thời kỳ ăn lông ở lỗ, săn bắn con mồi cho đến bây giờ.
Lúc thân thiết hưởng lạc cùng bạn gái, ánh mắt của anh bạn trai cực kỳ tỉnh táo, hơn nữa còn chú ý tình hình chung quanh bất cứ lúc nào.
Gia Di nghĩ rằng có lẽ họ không phải là một cặp đôi bình thường, ví dụ như một cặp nam nữ yêu đương vụng trộm, bên nam sợ sẽ bắt gặp người quen nào đó ở một nơi có lưu lượng người rất đông như thế này nên mới lộ ra vẻ mặt như vậy.
Hoặc là bên nam mặt ngoài chuyên tâm chơi đùa với bạn gái, nhưng thực tế trong lòng anh ta lại cấu giấu phiền não khác, có lẽ là chuyện công việc hay chuyện nào đó…
Gia Di muốn quan sát thêm nét mặt và ngũ quan của người đàn ông kia có ẩn giấu cảm xúc khác hay không, tiếc rằng du khách trong công viên nước thật sự quá nhiều, người vừa lướt qua bên cạnh mình chẳng mấy chốc đã biến mất, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại lần nữa.
Gia Di bèn thu hồi tinh thần, cùng mọi người tận tình hưởng thụ trò chơi trượt cầu thang nước vô cùng kích thích.
…
Trương Lập Thân mượn cớ vào phòng thay đồ để lấy đồ. Sau khi quay về phòng thay đồ, anh ta lấy hết toàn bộ quần áo của mình.
Anh ta trả lại giỏ đựng đồ cho nhân viên, sau đó xách đồ đạc của mình rời khỏi phòng thay đồ, tranh thủ lúc bạn gái và những người khác không chú ý, anh ta đặt chiếc túi ra đằng sau một tủ đựng đồ tự động, dùng thùng rác chặn lại rồi mới giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì tiến về phía bạn gái.
Con dao được giấu sau eo, khẩu trang và kính râm đều được bỏ trong túi.
Anh ta quay về bên cạnh bạn gái, nhẹ nhàng ôm cô ta, bàn tay đặt lên vòng eo lõa lồ bên ngoài của cô ta, nhẹ nhàng cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp dưới lòng bàn tay. Khi cô ta khó hiểu quay sang nhìn, anh ta không trả lời ngay mà chỉ nhìn chằm chằm cô ta thật lâu.
“Anh sao vậy?” Bạn gái nhướn mày cười hỏi, vẻ mặt ngây thơ như thể không có bất cứ phiền não nào trong cuộc đời cô ta.
“Lúc trước anh đề cử em làm quen với A Kiệt, các em trò chuyện sao rồi?” Nụ cười trên mặt anh ta lặng lẽ biến mất, giọng điệu rất nghiêm túc đặt câu hỏi này.
Sắc mặt của bạn gái cũng lập tức thay đổi. Cô ta sa sầm mặt, hai hàng lông mày dựng ngược lên: “Ý anh là sao? Trương Lập Thân, anh chơi chán bà đây rồi nên định giới thiệu tôi cho người khác hả? Anh coi tôi là loại người gì? Tôi nói cho anh biết, hồi trước anh đã hứa sẽ cưới tôi, cho nên trước khi tôi không yêu anh, anh phải ở bên cạnh tôi. Anh từng bảo anh sẽ ly dị với vợ anh, sao hả? Bây giờ lại tiếc vợ anh rồi à? Vừa nhớ nhung ân tình người vợ cùng gây dựng sự nghiệp bên cạnh anh, vừa muốn chơi trò tình yêu đích thực với tôi, bây giờ mới sợ bị vợ anh phát hiện cái gì? Sao anh không nghĩ cho tôi một chút?”
“… A Kiệt cũng rất thích em, sao em cứ khăng khăng đòi bám theo anh?” Trương Lập Thân nhíu mày, hơi khẩn trương quát cô ta nói nhỏ một chút.
“Chẳng lẽ tôi là cái bóng đèn? Anh bấm nút bật thì tôi phải chiếu sáng anh, anh bấm nút tắt thì tôi không được làm chói mắt anh chắc?” Bạn gái căm hận nói: “Hôm nay đến đây tôi chơi rất vui, không muốn cãi nhau với anh vì chuyện này. Anh có thể câm miệng được không?”
“…” Trương Lập Thân nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô ta, không lập tức dỗ dành cô ta như mỗi lần cãi nhau trước kia.
Chung quanh người đến người đi, đa số du khách sẽ không chú ý tới hai người đứng bên gốc cây.
Bạn gái bị ánh mắt của Trương Lập Thân nhìn chằm chằm đến mức hơi sợ hãi. Cô ta loáng thoáng nhận thấy điều gì đó khác thường, đang định không kiên nhẫn hỏi anh ta rốt cuộc muốn làm gì thì đã thấy anh ta thò tay ra sau eo.
Cô ta còn ngu xuẩn rướn cổ nhìn về phía sau lưng anh ta, trong đầu liên tưởng tới thời khắc anh ta từng chơi ảo thuật biến ra quà tặng bất ngờ, bất thình lình rút một bông hoa hồng từ sau lưng như hồi anh ta theo đuổi mình ——
Nhưng lần này chỉ có lưỡi dao lạnh lẽo, kèm theo đó là cơn đau nhói không biết vì sao lại xuất hiện trên cổ họng.
Khi đám đông bùng nổ, hiện trường chỉ còn lại cô gái ôm cổ ngã gục xuống mặt đất.
Trong đám du khách hỗn loạn, có người đứng bên cạnh xem náo nhiệt, có người hoảng sợ vừa chạy vừa la hét, có người hô hào đám đông cách xa một chút, cũng có người cao giọng hỏi có bác sĩ ở đây không…
Khi Gia Di nhận thấy tình trạng rối loạn ở khu vực này, đẩy đám đông xông vào bên trong thì đôi mắt mở to của người phụ nữ đã dần dần mất đi linh hồn. Lúc này, giám đốc quản lý khu vui chơi hôm nay mới xông vào, hoảng loạn kêu người khác:
“Báo cảnh sát! Nhanh báo cảnh sát!”