Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1491 - Chương 1491 - Ngoại Truyện 3: Tất Cả Xuất Kích [Kết Thúc Vụ Án Công Viên Nước] 1

Chương 1491 - Ngoại truyện 3: Tất cả xuất kích [Kết thúc vụ án công viên nước] 1
Chương 1491 - Ngoại truyện 3: Tất cả xuất kích [Kết thúc vụ án công viên nước] 1

Chương 1491: Ngoại truyện 3: Tất cả xuất kích [Kết thúc vụ án công viên nước] 1

Bầu không khí vui sướng trong toàn bộ công viên nước bỗng nhiên thay đổi, tiếng la hét đáng sợ thay thế tiếng hò hét vui vẻ, người không biết chuyện cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí kinh sợ của quần chúng, khung cảnh càng ngày càng hỗn loạn.

Gia Di xông tới đằng trước, vứt bỏ mũ, tháo kính râm xuống.

Nhân viên làm việc vừa rồi còn ngăn cản Dịch Gia Di lập tức thay đổi giọng điệu, vẻ mặt như gặp kẻ địch thoáng chốc biến thành vui sướng vì thấy cứu tinh.

“Cảnh sát Dịch! Madam! Sao… Làm sao bây giờ?” Ngay cả giám đốc cũng lập tức tiến lên.

Lúc này, Gia Di quay đầu nói với anh cả và chàng trai Đậu Hũ cũng vừa chạy tới, nói: “Kéo tấm biển ngăn cách đặt quanh vật kiến trúc bên kia sang bên này, cấm người khác tới gần nạn nhân.”

Dứt lời, cô lập tức xông đến trước mặt nạn nhân, đè lên động mạch của đối phương, quay sang nói với giám đốc: “Gọi xe cứu thương!”

Lúc này giám đốc mới chợt nhớ ra nạn nhân còn chưa chết, vội vàng quay về gọi điện thoại.

Những người khác bởi vì đang kích động nên hoàn toàn không thể trả lời đầy đủ, nạn nhân cũng đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, chỉ thỉnh thoảng khàn giọng nỉ non: “A Thân, vì sao anh lại… A Thân…”

Hiển nhiên người làm tổn thương cô ta rất quen thuộc với cô ta, 80% là người cùng cô ta đến khu vui chơi chơi đùa.

Gia Di nhanh chóng thay đổi ý nghĩ, sau đó ghé lại gần dùng tay cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nạn nhân, thấp hơn mình một chút.

Trong trạng thái gần chết, nhiệt độ cơ thể sẽ bắt đầu giảm xuống. Nhìn lượng máu xuất huyết của nạn nhân, kết hợp với nhiệt độ cơ thể, Gia Di đưa ra phán đoán: nạn nhân mới bị thương không lâu, hung thủ vẫn chưa chạy xa!

“Có người nào nhìn thấy hung thủ không?” Gia Di quay đầu nhìn về phía đám đông đặt câu hỏi.

Người dân lại đưa mắt nhìn nhau. Mọi người đều đến đây để chơi, hoàn toàn không ai chú ý tới một cặp tình nhân đứng dưới bóng râm cây cối ở bên này.

“Là một người đàn ông.”

“Hình như mặc đồ bơi tay dài…”

“Tôi không chú ý quan sát…”

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng không một ai dám nói mình nhớ rõ gương mặt của hung thủ.

“Clara!” Gia Di đành phải tạm thời gác lại chuyện muốn tìm nhân chứng mục kích, quay đầu lại gọi Clara đang đứng cùng một chỗ với Triệu Lễ Uyển: “Cô có sợ máu không?”

“Không sợ!” Clara lớn tiếng đáp lại. Cả ngày cắt tiết gà vịt thì sợ máu cái gì.

“Cô đè lên động mạch của cô ấy, ngoại trừ bác sĩ cấp cứu, đừng để người khác đụng vào cô ấy.” Gia Di kéo tay Clara để đè lên động mạch đang chảy máu của nạn nhân, nhưng không làm cho cô ta chặn khí quản.

Gia Di đứng dậy, quay đầu nhìn chung quanh, chẳng mấy chốc đã phát hiện một vài đốm máu cực kỳ nhỏ bé, chỉ về phía sau lùm cây.

Khu vực chung quanh nạn nhân không có hung khí, rất có khả năng những đốm máu này là do hung thủ để lại trong lúc chạy trốn.

Men theo đốm máu, Gia Di nhanh chóng xôm vào lùm cây.

Cô vốn định quan sát chung quanh một chút, sau đó nhờ giám đốc nghĩ cách sơ tán du khách, bởi vì hung thủ vẫn đang giữ hung khí nên khi nhận thấy mình bị phát hiện, có nguy cơ bị cảnh sát bắt giữ, hắn ta rất có khả năng sẽ làm tổn thương người vô tội, thậm chí bắt cóc du khách vô tội làm con tin.

Nhưng vừa chạy qua lùm cây, cô lập tức thấy một con dao dính máu bị vứt trong bụi cỏ —— nó cứ thế bị người khác tùy ý vứt bỏ ở đó.

Có lẽ lúc chạy trốn, hung thủ cũng rất kích động.

Gia Di quay về nhặt mũ của mình lên, dùng mũ nhẹ nhàng cầm dao găm, gọi nhân viên khu vui chơi ở gần đó tìm một chiếc túi chống thấm nước mà họ hay cung cấp cho du khách, bỏ dao găm vào đó rồi giắt bên thắt lưng.

Ý nghĩ sơ tán du khách vừa rồi lập tức thay đổi, thấy Gia Như, Gia Tuấn và Đinh Bảo Thụ đứng trong đám đông, Gia Di lập tức chạy tới nói:

“Gia Như, chẳng phải em làm nhân viên phát thanh của trạm radio trường học sao? Em lập tức dẫn theo mấy đứa em trai đi cùng nhân viên bên kia, cứ bảo là có du khách đột ngột phát bệnh cấp tính nên khu vui chơi tạm thời dừng hoạt động trong vòng một giờ, để tránh những du khách khác bị lan đến, mời toàn bộ du khách tập hợp ở cổng bắc, đừng bối rối, cầm theo giấy tờ chứng minh lần lượt ra ngoài theo thứ tự.”

“Dạ, dạ, chị cả.” Gia Như dắt tay hai đứa em trai rồi xoay người đi theo nữ nhân viên mà Gia Di chỉ định.

Gia Di lại chạy tới yêu cầu nữ nhân viên phối hợp với công việc phát sóng radio của Dịch Gia Như vô điều kiện, lúc gần đi còn quay đầu xác nhận lần cuối: “Gia Như, em có chắc là OK không?”

Bình Luận (0)
Comment