Chương 1492: Ngoại truyện 3: Tất cả xuất kích [Kết thúc vụ án công viên nước] 2
“Em không thành vấn đề!” Đối diện với ánh mắt dứt khoát của chị cả, vẻ mặt Dịch Gia Như cũng trở nên kiên định, gật đầu thật mạnh rồi dẫn hai cậu em trai chạy chậm theo nhân viên kia.
“Gia Tuấn, Bảo Thụ, bảo vệ Gia Như cho tốt.” Gia Di lại dặn dò.
“Chị cả cứ yên tâm!”
“Em biết rồi, chị Thập Nhất!”
Gia Tuấn và Bảo Thụ đồng thanh đáp lại, cứ như nhận được nhiệm vụ nào đó ghê gớm lắm, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, có lẽ đang âm thầm thề thốt: nhất định phải phối hợp với Gia Như hoàn thành tốt nhiệm vụ ở trạm radio.
…
Sau khi Gia Di quay ngược trở lại, thấy giám đốc đã gọi điện kêu xe cứu thương, giờ đang bối rối đứng ngoài tuyến cảnh báo. Thấy giám đốc kinh hoàng không biết nên làm thế nào bây giờ, Gia Di quát lên: “Ngoại trừ cổng bắc, lập tức ra lệnh cho bảo vệ khóa chặt tất cả các cổng khác, không cho bất cứ kẻ nào ra ngoài từ cổng khác!”
“Vâng… Vâng!” Giám đốc đã hoàn toàn coi lời nói của Gia Di là thánh chỉ, lập tức dùng bộ đàm huy động toàn bộ bảo vệ canh gác kỹ cổng ra vào.
Gần đó có người ra ngoài chơi mang theo máy ảnh hoặc máy quay phim, đang liên tục chụp ảnh Gia Di và nạn nhân. Gia Di lại nói với Triệu Lễ Uyển: “Chị Uyển, làm phiền chị hỗ trợ giữ gìn trật tự một chút, cấm người khác chụp ảnh, kêu gọi toàn bộ du khách rời đi từ cổng bắc theo thứ tự, được không?”
“Yên tâm.” Triệu Lễ Uyển ném một chiếc áo choàng dài đang khoác trên người cho Dịch Gia Di: “Em quấn cái này đi. Nhất định sẽ có rất nhiều ống kính chụp ảnh em, em cần cái áo choàng này hơn chị.”
Dứt lời, Triệu Lễ Uyển hoàn toàn thay đổi vẻ mặt bình thản vui sướng vì chơi đùa lúc trước. Triệu đại tiểu thư nổi giận đùng đùng vẫn rất có sức đe dọa.
Cô ta tiến lên đằng trước, bắt đầu đanh mặt giữ gìn trật tự, xua đuổi tất cả những du khách còn định vây quanh hiện trường để xem náo nhiệt.
Xử lý xong bên này, Gia Di lại kêu anh cả và chàng trai Đậu Hũ trông chừng hiện trường, đừng để bất cứ ai làm hỏng, bảo vệ mình và mọi người, chờ cảnh sát đến nơi tiếp nhận công việc.
Sau đó cô lại nhìn về phía nạn nhân ngã trên mặt đất, vẫn không thấy dòng chảy hình ảnh, nhưng cô nhớ rõ gương mặt của nạn nhân.
Trong lúc quan sát muôn hình muôn vẻ người qua đường trong khu vui chơi, Gia Di đã từng quan sát cô gái này và anh bạn trai bên cạnh cô ta, hơn nữa có ấn tượng rất sâu sắc: lúc ấy trên gương mặt của người đàn ông có biểu cảm hoàn toàn trái ngược với sự vui vẻ thể hiện ở mặt ngoài, lúc đó Gia Di còn rất nghi hoặc. Thì ra là rắp tâm hại người, chẳng trách không thể hoàn toàn chú tâm vào việc vui đùa.
“Bò Tót!” Gia Di quay đầu, nhìn về phía thiếu niên cao lớn duy nhất còn chưa được sai khiến.
Mái tóc đầu đinh cạo sát da đầu ngày xưa giờ đã biến thành tóc ngắn rẽ ngôi lệch, bởi vì được đi học và hoàn cảnh sống thay đổi nên thần thái trên gương mặt anh ta đã thay đổi rất nhiều, tuy nhiên khí chất hung ác tàn nhẫn trong ánh mắt vẫn lúc ẩn lúc hiện.
Giờ đây đối mặt với sự kiện ác tính như thế này, anh ta cau mày, vẻ mặt hơi hung hãn.
“Anh còn đánh được không?” Gia Di hỏi.
“Chưa chắc đã thua cô.” Bò Tót lập tức đi đến trước mặt cô.
“Cùng tôi đến chỗ cổng bắc.” Gia Di vỗ vai Bò Tót, sau đó lập tức nhanh chóng chạy về phía cổng bắc.
Loa phát thanh vẫn đang lặp đi lặp lại mời toàn bộ du khách tập hợp ở cổng bắc, mang theo giấy tờ chứng minh chuẩn bị xếp hàng rời đi.
Bảo vệ ở cổng bắc nhận được chỉ thị của giám đốc, sau khi chờ cảnh sát Dịch Gia Di đến cổng bắc thì Madam Dịch sẽ đích thân kiểm tra thân phận của du khách có thật hay không rồi mới bắt đầu thả người, trước đó không cho bất cứ kẻ nào rời khỏi công viên vui chơi.
Các du khách xếp hàng lớn tiếng phàn nàn, ồn ào hỏi đã xảy ra chuyện gì, hoặc vây quanh thôi thúc đằng trước mau chóng bắt đầu kiểm tra giấy tờ chứng minh để thả người ra ngoài, còn có người lớn tiếng mắng chửi, trong đó trộn lẫn tiếng ồn ào và gào khóc của bọn trẻ con.
Gia Di nhanh chóng chạy từ cuối hàng lên đằng trước, rất lo lắng sẽ thật sự xảy ra xung đột rối loạn vì quá đông người, hung thủ sẽ tranh thủ thời cơ bỏ trốn.
Thấy đằng trước bảo vệ sắp không thể ngăn cản mọi người, Gia Di chạy nhanh hơn.
Bỗng nhiên, khóe mắt liếc thấy một động tác nhỏ của người nào đó thu hút sự chú ý của Gia Di.
Khi cô chạy tới, tất cả những người thấy cô đều bàn tán xôn xao, mọi người đều thò đầu rướn cổ theo phản xạ để nhìn cho kỹ xem rốt cuộc cô có thật sự là cảnh sát Dịch Gia Di hay không.