Chương 150: Chỉ có thể kiên nhẫn bám theo
Hơn nữa, trì trệ chắc chắn sẽ xuất hiện thay đổi, bà lão bị bắt đi, một tối không về, rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ, dẫn đến hung thủ lập tức giết chết người bị hại có khả năng tồn tại kia, rồi chạy trốn trong đêm.
Anh cũng chỉ có thể kiên nhẫn bám theo.
Hơn nữa phải càng bình tĩnh, cẩn thận hơn và kiên nhẫn hơn hơn trước …
Khi người đốt tiền vàng trên đường càng ngày càng ít, hẳn cũng đã đến thời khắc bách quỷ dạ hành, người sống nhường đường, cuối cùng bà cụ cũng dừng lại ở ngã tư đường Giao Dương và đường Đại Toàn, sau khi do dự một lúc lại vòng vào Đại Đồng Thôn.
Ở khu vực bên rìa đổ nát vào thập niên chín mươi, những ngôi nhà cũ kỹ vẫn đứng sừng sững ở đó chắn gió che mưa cho những hộ gia đình nghèo nhất cứ mỗi khi mưa rơi là dột, gió thổi là lọt gió.
Khu vực này sẽ không có bất cứ một chai nước suối nào không có chủ nhân, cũng sẽ không có bất cứ một thùng các tông nào bị ném trên đường, tất cả mọi người đều nghĩ đủ các cách đào bới từng đồng từng cắc một từ những xó xỉnh quanh người. Đây chính là tình trạng ở Đại Đồng Thôn, người nghèo tập trung, ngay cả đèn đường cũng chỉ sáng một ngọn u ám.
Bà lão đã quen đi xuyên qua con đường bùn tối tăm lại phủ đầy rêu này, vòng vèo đủ hướng lại đi về phía một tòa nhà nhỏ năm tầng trông như cao ốc quỷ.
Khi Phương Trấn Nhạc bám theo đến đường bùn, anh ngồi xổm xuống thu thập một ít rêu, sau khi đựng vào túi mới cẩn thận đi vào.
Lưu Gia Minh theo sau sir Phương, tim đập như trống, cũng không nói rõ được là sợ hay gì, có lẽ vì đang là tết Vu Lan nên càng nhiễm thêm vài phần không khí khủng bố, hoặc có lẽ vì vụ án chặt xác này mang tới cho mọi người quá nhiều áp lực, lo lắng, và khẩn trương, sợ hung thủ lại gây án thêm, muốn tranh thủ từng giây từng phút một bắt được anh ta trước vụ án tiếp theo, cho nên cuối cùng đi đến nơi này vẫn có một chút hưng phấn, mong chờ và thấp thỏm.
Dịch Gia Di bám sát bên cạnh Gary, cô em khờ khạo đi đến đầu hàng hiên còn muốn tiếp tục đi theo lại bị Tam Phúc ở phía sau túm lại.
Tam Phúc quay đầu nhìn Tony ở tổ A, anh ta muốn tiến vào tận tay bắt hung thủ, nhưng giao Tiểu Thập Nhất cho người tổ khác chung quy lại vẫn thấy hơi không yên tâm, sau khi do dự nhiều lần, cuối cùng anh ta vẫn từ bỏ lòng lập công, kéo Dịch Gia Di, dẫn một thám tử khác vòng đến trước cửa sổ bên cạnh tòa nhà, tìm một đống gỗ rồi núp phía sau, cùng nhìn chằm chằm vào cửa sổ bên này, đề phòng hung thủ nhảy khỏi cửa sổ chạy đi.
Sau khi một nhóm thám tử tổ A cuối cùng chạy tới cũng lặng lẽ vòng tới một bên khác, bao vây xung quanh phòng ngừa hung thủ nhảy ra từ cửa sổ bên đó.
Phía cảnh sát đã bày sẵn thiên la địa võng, ác quỷ có thể chạy được thế nào?
Trong căn phòng tồi tàn bên trái ở lầu một, Phương Trấn Nhạc ấn chặt người Trương Đại Phúc đang xem chương trình đêm khuya.
Nhìn thấy Phương Trấn Nhạc nhào tới với khí thế hừng hực, Trương Đại Phúc kinh hoàng, nhảy bật dậy muốn thoát ra từ cửa sổ nhưng đã không kịp.
Khi bị ấn lên sô pha, anh ta không chỉ không sợ, ngược lại còn đang cười khà khà.
Phương Trấn Nhạc thuận theo tầm nhìn của anh ta, trông thấy một thiếu nữ khỏa thân ngồi nghiêng người trong căn phòng bên cạnh, bị dày vò không còn ra hình người, đã sớm không còn tinh thần gì nữa.
Trong lồng ngực Phương Trấn Nhạc bùng lên một ngọn lửa, nắm đấm trái giơ cao, nhưng nghĩ đến điều luật của cảnh sát cuối cùng vẫn cắn răng nhịn xuống, cùng lúc còng tay Trương Đại Phúc lại, anh hét lớn với phía sau: “Gary!”
Gary vội vàng chạy vào căn nhà chật hẹp chứa đầy giấy rác và thùng cũ, cởi áo phông to của mình phủ lên người thiếu nữ, lại dùng cánh tay trần đòi cái áo sơ mi của Lưu Gia Minh để quây lại làm váy cho cô gái.
Cùng lúc đó, Lưu Gia Minh đã còng tay bà cụ bán quýt, giữ chiếc xe bán quýt đó lại cho các đồng nghiệp bên giám định sẽ tới kiểm tra hiện trường sau đó.
Tony lao ra ngoài gõ cửa cửa ba nhà hàng xóm mới tìm được một cái máy bàn, báo cảnh sát lại gọi xe cấp cứu.