Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1500 - Chương 1500 - Ngoại Truyện 4: Mạng Lưới Cung Cấp Thông Tin Khổng Lồ: Xã Hội Người Quen 2

Chương 1500 - Ngoại Truyện 4: Mạng Lưới Cung Cấp Thông Tin Khổng Lồ: Xã hội người quen 2
Chương 1500 - Ngoại Truyện 4: Mạng Lưới Cung Cấp Thông Tin Khổng Lồ: Xã hội người quen 2

Chương 1500: Ngoại Truyện 4: Mạng Lưới Cung Cấp Thông Tin Khổng Lồ: Xã hội người quen 2

Khi bạn nghĩ rằng đám côn đồ gây ảnh hưởng tới bộ mặt thành phố, là tai họa ngầm cho sự an ninh của khu dân cư, do đó phái các ông cụ bà cụ làm việc trong ủy ban phường tiến hành “khuyên nhủ” thì có lẽ họ sẽ biến thành những chàng trai trẻ nhiệt tình giúp đỡ các ông bà cụ khiêng bình gas vào nhà.

Tính đa dạng và sự thay đổi tùy biến của nhân tính được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người họ. Lúc đi ngang qua bên cạnh họ, Gia Di sẽ suy đoán: Họ là cái đinh của ai nhỉ? Có khi nào là người cung cấp thông tin của cảnh sát không?

Một đường sàng lọc điều tra đến đây, tất nhiên không có một cửa hàng nào thừa nhận mình đang kinh doanh thủ tiêu tang vật.

Trong quá trình hỏi thăm, Gia Di không ngừng phán đoán dựa trên biểu cảm và phản ứng của các chủ cửa hàng để xem họ có liên quan tới vụ án cướp bóc lần này hay không.

Sàng lọc đến phố Bát Lan, Gia Di xem ký hiệu được đánh dấu trọng điểm trên sổ, gật đầu với Kiều Trị và Tần Tiểu Lỗi đứng sau lưng mình rồi mới cất bước tiến vào tiệm tạp hóa Phì Tử.

Trên các giá đỡ đủ màu sắc so le không đồng đều chất đầy tạp vật. Khách hàng muốn mua đồ ở đây thì phải cố sức lựa chọn đào bới mới được. Hàng hóa thật sự quá nhiều, con người tiến vào nơi này sẽ cảm thấy dường như mình bị nhấn chìm trong biển tạp vật.

Chủ quán cũng giống hệt như tên quán, là một gã mập, bụng tròn xoe, đầu cũng tròn xoe.

Sau khi thấy Dịch Gia Di, đôi mắt ti hí của chủ quán thoáng chốc sáng lên, sau đó lập tức cong lại thành hai đường vòng cung. Ông ta cười chạy tới, hỏi với thái độ cực kỳ nhiệt tình: “Madam muốn tìm cái gì? Cô cứ nói với tôi đi, tôi chọn giúp cô cho.”

Gia Di gật đầu, quan sát tỉ mỉ cửa hàng của ông ta, sau đó gọn gàng dứt khoát hỏi: “Gần đây có ai đến cửa hàng của ông bán đồng hồ hàng hiệu, trang sức và túi xách hàng hiệu với giá tiền rất thấp cho ông không?”

“Ý Madam là loại hàng xa xỉ của nhãn hàng lớn nước ngoài hả?” Gã mập cười gian xảo: “Chỗ tôi chỉ kinh doanh nhỏ lẻ thôi, trang sức, túi xách với đồng hồ cũng có, nhưng sao có thể buôn bán nổi mấy thứ hở tí là trị giá mấy ngàn mấy vạn đô la Hồng Kông đó? Này, nếu Madam muốn tìm trang sức thì sang bên cạnh đi, chắc chắn không thể lọt vào mắt madam được đâu.”

“Ông nghĩ kỹ lại mà xem, một chàng trai trẻ cạo đầu đinh, mặt đầy mụn, hai chiếc Rolex, một chiếc túi Hermes, hai chiếc túi Chanel, còn có một bộ đồ trang sức Bvlgari, có không?” Đối với gương mặt tươi cười của gã mập, vẻ mặt của Gia Di càng nghiêm túc hơn, lên tiếng hỏi từng từ một, ánh mắt sắc bén như dao nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Thịt mỡ trên mặt gã mập run rẩy, chần chờ mấy giây rồi lại cười nói: “Madam, thật sự không có đâu. Chỗ tôi không mua bán hàng xa xỉ, chuyện không tồn tại thì bắt tôi nhớ lại kiểu gì? He he, có phải là đã xảy ra chuyện gì không madam? Tôi là dân lành hạng nhất đấy, nghiêm túc buôn bán, kinh doanh vốn nhỏ lẻ…”

Gia Di không lập tức trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm gã mập thật lâu, mới nói tiếp: “Nói dối khi cảnh sát tra hỏi cũng sẽ gây cản trở quá trình thi hành công vụ của cảnh sát, loại tội này, mức án phạt cao nhất là 7 năm. Ông hãy suy nghĩ cho rõ đi, nếu sau này tôi điều tra rõ hung thủ tiêu hủy tang vật thông qua ông thì tôi nhất định sẽ tố cáo ông.”

Gã mập vội cười xua tay: “Không có chuyện đó đâu madam. Chuyện mà cô nói thật sự không liên quan gì tới cửa hàng nhỏ của tôi hết.”

“Kêu ông ta ký tên vào biên bản.” Gia Di quay sang nâng cằm với Tần Tiểu Lỗi.

Thân thể cao to như ngọn núi của Tần Tiểu Lỗi tiến lại gần gã mập, cầm biên bản khẩu cung đã được ghi chép trên tay đưa đến trước mặt gã mập: “Ký tên.”

Gã mập nhìn Dịch Gia Di rồi lại nhìn Tần Tiểu Lỗi, nuốt một ngụm nước miếng rồi xem khẩu cung, trên giấy từng câu từng chữ đều là mình phủ nhận giúp hung thủ tiêu hủy tang vật.

Ông ta chần chờ một giây, cuối cùng vẫn cầm bút ký tên của mình lên giấy.

Gia Di nhìn gã mập bằng ánh mắt đầy ẩn ý, vươn tay vỗ vai gã mập, sau đó xoay người dẫn cấp dưới rời đi.

Gã mập đứng trong cửa hàng cảm thấy bả vai bị cảnh sát Dịch vỗ lên cứ như mới bị một chiếc búa tạ đập trúng, vừa tê vừa đau.

Nụ cười trên mặt ông ta dần dần biến mất, nuốt một ngụm nước miếng, cả khuôn mặt đều nhăn nhúm lại một chỗ.

Bình Luận (0)
Comment