Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1505 - Chương 1505 - Ngoại Truyện 4: Những Câu Chuyện Nhỏ Nhặt Thường Ngày 1

Chương 1505 - Ngoại Truyện 4: Những câu chuyện nhỏ nhặt thường ngày 1
Chương 1505 - Ngoại Truyện 4: Những câu chuyện nhỏ nhặt thường ngày 1

Chương 1505: Ngoại Truyện 4: Những câu chuyện nhỏ nhặt thường ngày 1

Cảnh sát khác tìm người cung cấp thông tin, phải xin xỏ, phải nhờ vả, phải vừa đe dọa vừa ban ơn mới miễn cưỡng dùng được. Còn cô ấy thì sao… Có sẵn ông lớn mang theo “đội ngũ người cung cấp thông tin”, “công ty cung cấp thông tin” chủ động tìm đến tận nơi giúp đỡ.

Cảnh ti Hoàng chà mũi, ngón tay gõ lên mặt bàn, hít một ngụm đàn hương thật sâu, không nhịn được nghĩ rằng:

Bảo là phá án trong vòng 3 tháng, kết quả Dịch Gia Di lại thu phục chỉ trong vòng một tuần…

Chậc!

Chậc chậc chậc!

[Vở kịch ngắn]

Buổi tối hôm kết thúc vụ án, bởi vì nội dung vụ án đã bị tiết lộ nên Dịch Gia Di thông báo cho Phương Trấn Nhạc biết chuyện Cương du côn vì nghiện hút chích nên mới nảy sinh ý đồ cướp bóc.

Thế là một buổi hẹn hò tự dưng lại biến thành cuộc họp công việc.

Sáng hôm sau, Phương Trấn Nhạc gặp mặt thẩm vấn Cương du côn, một tuần sau đã chải chuốt rõ mạng lưới buôn lậu ma túy. Công cuộc lên kế hoạch cho hành động tập kích bọn buôn ma túy dần dần được hoàn thiện…

Trong lúc cảnh ti Hoàng đang sửa soạn lại toàn bộ các vụ án đã được phá giải trong năm nay, xem xét các đội ngũ tương ứng với từng vụ án, đồng thời so sánh các yếu tố như thời gian điều tra phá án, sức ảnh hưởng vân vân… chuẩn bị để làm tổng kết cuối năm, thì Rồng Đen Lưu Tử Lương – lần này đã giúp Dịch Gia Di thu thập thông tin, hỗ trợ bắt giữ hung thủ trong vụ án cướp bóc gây thương tích cho người khác – cũng đang cố gắng phấn đấu.

Sau khi vụ án được giải quyết, chính anh ta cũng hưởng sái độ hot của Madam Dịch, được lên trang báo một lần, mỗi buổi tối anh ta đều sẽ đến Dịch Ký ăn cơm.

Ăn xong cũng không lập tức rời đi mà bưng một cái ghế nhỏ ngồi trước cửa, lúc thì hỗ trợ bưng chén bát, lúc lại hỗ trợ chào đón khách hàng, ngay cả đàn em của anh ta cũng bận trước bận sau.

Suốt một tuần liên tục, cuối cùng tranh thủ một ngày không quá bận rộn, Dịch Gia Đống ngồi trước cửa quán kéo Rồng Đen tâm sự.

Sau khi biết được tâm lý hâm mộ của Rồng Đen đối với Bò Tót, Dịch Gia Đống bất đắc dĩ nói: “Chính Bò Tót tự đăng ký lớp học, không liên quan tới chúng tôi đâu. Nếu cậu có nhu cầu thì cũng đăng ký lớp học ban đêm đi, ban ngày lúc rảnh rỗi đến đây học hành cũng được. Chẳng qua nếu bây giờ cậu đến Dịch Ký học hành, lỡ có thắc mắc gì thì đành phải chờ đến buổi tối Gia Như, Gia Tuấn với Bảo Thụ tan học mới được. Hồi trước giáo viên chủ yếu dạy học cho Bò Tót là A Hương, nhưng bây giờ A Hương đã nhập học khoa dự bị đại học, mỗi ngày ở trường đều rất bận rộn.”

“Không phải là ở Dịch Ký một đoạn thời gian, bất tri bất giác tự nhiên học được nhiều thứ hả?” Rồng Đen kinh ngạc hỏi lại. Sao chuyện này khác hẳn với tưởng tượng của anh ta thế nhỉ?

“?” Dịch Gia Đống cũng sững sờ vì suy nghĩ kỳ lạ của Rồng Đen: “Không đi học, chỉ ở Dịch Ký một đoạn thời gian mà có thể trèo lên đỉnh cao đời người, trở thành phú ông bạc triệu hả?”

“…” Nghe Dịch Gia Đống tổng kết, Rồng Đen cũng nhận thấy mức độ không đáng tin của chuyện này. Anh ta gãi đầu: “Hình như là không được thì phải?”

“Đúng vậy…” Dịch Gia Đống: cậu chỉ cần biết chuyện này bất khả thi là được…

“Tôi không có tư chất học tập…” Rồng Đen tiếc nuối nói.

Dịch Gia Đống vỗ vai anh ta, đứng lên đi vòng ra sau bếp, đổi thành Dịch Gia Di ngồi bên cạnh Rồng Đen.

Cô nhét một bao lì xì cho anh ta.

“Làm gì vậy madam?” Rồng Đen nhướn mày.

“Trưởng quan phê duyệt dự toán tài chính trấn an người cung cấp thông tin cho tôi, tôi bỏ bao lì xì cho cậu.” Gia Di cười trả lời.

“Tôi không thể nhận tiền của madam, cô là ân nhân của Chung tiên sinh mà.” Rồng Đen xua tay: “À không, cô không chỉ là ân nhân của Chung tiên sinh mà cũng là ân nhân của chúng tôi nữa. Nếu lần đó thật sự đánh nhau thì ai biết tôi còn sống được đến hôm nay hay không, nói không chừng bây giờ tôi đang ngồi trong tù, làm gì có cuộc sống tự do tiêu dao như bây giờ.”

Còn có tâm tư rối rắm quy hoạch tương lai của mình.

“Chuyện nào ra chuyện nấy. Giúp đỡ các cậu không phải là mục đích của tôi, chẳng qua là nhiệm vụ mà cảnh sát phải làm tôi, công việc mà. Nhưng lần này các cậu giúp đỡ tôi, hỗ trợ công việc của tôi nên nhất định phải cảm ơn chứ.” Dịch Gia Di lại nhét bao lì xì vào lòng anh ta.

“Không thì hôm sau tôi đến Dịch Ký ăn cơm, madam mời tôi một bữa là được.” Rồng Đen vẫn trả bao lì xì cho Dịch Gia Di.

Bình Luận (0)
Comment