Chương 1509: Ngoại Truyện 5: Hồn Ma Lại Gọi Điện: Ai đang giả ma? 2
Đồng thời, giọng nói của nữ chủ trì cũng gằn từng chữ: “Một ông cụ trông cửa nói rằng rạng sáng, ông ấy đã nhận được cuộc gọi của hồn ma. Ma nữ tên là Vương X Nga, cứ khóc lóc kêu oan trong điện thoại, nói rằng không phải cô ấy tự sát mà bị bạn trai là Lương X sát hại. Ma nữ gọi điện cầu cứu này là một người dân sống trong tòa chung cư nơi ông cụ trông cửa làm việc. Theo điều tra của chúng tôi, quả thật cô ấy đã chết vào 7 ngày trước, khoảnh khắc cô ấy gọi điện cầu cứu cũng là đêm hồi hồn của cô ấy…”
“Có tin đồn rằng cảnh sát không chỉ nhận được lời báo án của một mình ông cụ trông cửa mà mỗi một người báo án đều nói mình nhận được cuộc gọi của ma. Có vẻ như cảnh sát đã bắt đầu lập án một lần nữa, điều tra rõ chân tướng của vụ việc này…”
“Rốt cuộc đây thật sự là điện thoại của ma, hay là có kẻ đùa dai? Đài truyền hình chúng tôi sẽ…”
Gia Di đang ăn một ngụm cá viên thì “cạch” một tiếng, cá viên rơi xuống tô. Cô nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm vào TV thật lâu không thể hoàn hồn.
Không đúng, đã lâu rồi cô không sử dụng phương án bất đắc dĩ là đóng giả làm ma để gọi điện thoại cơ mà.
“Ủa? Lại có chuyện này nữa à? Hồi trước đúng là mỗi lần đều phát hiện án mạng, lần này chẳng nhẽ cũng là thật?” Lưu Gia Minh đứng dậy, ôm tô mì vừa ăn vừa xem tin tức trên TV.
“Cho nên nạn nhân của vụ án tự sát biến thành ma, thông qua phương thức gọi điện thoại để báo cho cảnh sát rằng không phải mình tự sát mà là bị kẻ khác giết hại?” Tam Phúc cũng cau mày, lập tức chạy tới trước quầy, cầm điện thoại bàn gọi cho đồng nghiệp ở bộ phận quan hệ công chúng. Sau khi đối phương nhấc máy, anh ta lập tức hỏi:
“Đây là vụ án thuộc về tổ nào khu vực nào vậy?”
Gia Di vội vàng quay đầu nhìn Tam Phúc bằng ánh mắt dò hỏi. Một phút sau, Tam Phúc cúp điện thoại, trả lời thắc mắc của nhóm Gia Di:
“Người chết là một cư dân trú tại khu chung cư Việt Hoa Hiên Bắc Giác, thuộc về tổ trọng án C của quận Trung Ương.”
…
Ngày thứ hai sau khi tin tức [Hồn ma gọi điện] lên TV, một số tờ báo cũng đăng tin về vụ việc này, còn có người chuyên đăng bài phỏng vấn đối với những người đã báo cảnh sát.
Những người nhận được cuộc gọi đều thề thốt rằng mình chẳng những nghe thấy tiếng cầu cứu của hồn ma trong điện thoại mà còn nhận thấy rõ ràng nhiệt độ chung quanh giảm mạnh, thậm chí còn thấy hồn ma bên ngoài cửa sổ, ngoài cửa chính!
Truyền thông giải trí Hương Giang rất thích những tin tức kiểu này, bất kể là thật hay giả cũng phải lăng xê một phen, nâng cao lượng tiêu thụ cho tờ báo nhà mình.
Đến ngày thứ ba, chẳng những số lượng báo chí đưa tin thăng cấp mà ngay cả số người nhận được cuộc gọi của ma cũng thăng cấp —— truyền thông đã nhận được mười mấy người tự xưng là nhận được cuộc gọi của ma, mỗi người đều thề thốt rằng mình không nhầm đâu.
Truyền thông phát hiện những người này đều có một điểm giống nhau, đó là họ đều quen biết người chết Vương X Nga.
Vì thế, một số người càng tin chắc rằng ma nữ đang cầu cứu những người mình quen biết.
Thế nhưng Dịch Gia Di lại nhận được thông tin từ chỗ Sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng rằng: cảnh sát nghi ngờ kẻ giả thần giả quỷ gọi điện thoại, rất có khả năng nắm giữ danh bạ điện thoại của người chết Vương Mẫn Nga, đang lần lượt gọi điện thoại cho từng dãy số nằm trong danh bạ. Có lẽ mục đích của hắn ta là gây áp lực cho cảnh sát để cảnh sát bắt đầu điều tra lại vụ án này.
Dưới sức ép của dư luận, sở cảnh sát quận Trung Ương quả thực đã bắt đầu thăm dò lại địa điểm lúc người chết “tự sát”, đồng thời thu hồi thi thể người chết giải phẫu lại lần nữa, hơn nữa tăng mạnh cường độ điều tra, thẩm vấn lấy lời khai của toàn bộ những người chung quanh người chết (trong đó cũng bao gồm những người đã nhận được “cuộc gọi ma”), phán đoán một lần nữa động cơ tự sát của người chết có vững vàng hay không.
Nhưng mặt khác, cảnh sát cũng đang truy lùng phương hướng phát ra “cuộc gọi ma” để nhắm vào kẻ đang giả thần giả quỷ.
“Đêm qua, ngay cả sở cảnh sát cũng nhận được cuộc gọi ma.” Sir Quách ngồi trong văn phòng, vừa trò chuyện với Dịch Gia Di vừa thở dài nói: “Kẻ gọi điện thoại chẳng biết thu liễm gì cả. Làm gì có con ma nào cầu cứu mà mỗi đêm đều gọi mấy cuộc điện thoại? Ma kiểu này thì chẳng thần bí chút nào.”