Chương 1508: Ngoại Truyện 5: Hồn Ma Lại Gọi Điện: Ai đang giả ma? 1
Gần đến rạng sáng, rất nhiều khu phố náo nhiệt ở Hương Giang vẫn tiếp tục cuộc sống xa hoa trụy lạc, rất có tư thế sẽ cuồng hoan đến khi trời sáng.
Trong lúc vịnh Đồng La Loan Tử đang nhậu nhẹt mua vui, khu dân cư Việt Hoa Hiên ven biển phía đông bắc cũng đã dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ánh đèn trong nhà của đa số hộ gia đình đều đã tắt, đèn đường trong khu chung cư cũng trở nên mờ nhạt. Chung quanh im ắng, chỉ phát ra một chút động tĩnh sột soạt lúc gió lùa qua cây cối và tạp vật.
TV của ông cụ gác cổng dưới đại sảnh tầng một vẫn đang nhỏ tiếng chiếu phim truyền hình, còn ông cụ đã sớm nằm trên giường đơn ngủ say sưa.
Một chiếc đèn huỳnh quang duy nhất trong đại sảnh bỗng phát ra tiếng lẹt xẹt lập lòe. Thiết bị điện của tòa nhà lâu năm cứ hai ngày ba bữa sẽ bị hỏng, mỗi ngày đèn huỳnh quang sẽ bị thiêu thân đâm vào, lâu ngày khó tránh khỏi sẽ bị trục trặc.
Chẳng qua ông cụ đã ngủ say sưa, hoàn toàn không có cảm giác gì đối với những bóng cây bị gió thổi giương nanh múa vuốt bên ngoài và ánh đèn leo lét trong đại sảnh. Mãi đến khi tiếng chuông dồn dập như đòi mạng bất chợt vang lên…
Tiếng chuông chói tai vang vọng khắp đại sảnh khiến ông cụ kinh hãi đến mức bừng tỉnh từ giấc ngủ ngon, đứng bật dậy ngây người thật lâu rồi mới chợt sực tỉnh, nhận ra là tiếng chuông điện thoại.
Ông cụ bắt máy, kêu một tiếng a lô, sau đó cảm thấy ban đêm cuối thu hơi lạnh, đang định xoay người đi tìm áo khoác để khoác lên người cho ấm, nhưng híp mắt không thấy rõ không gian chung quanh mới ngẩng đầu lên nhìn chiếc đèn huỳnh quang trên trần nhà đã trở nên leo lét lập lòe, ông ta không khỏi mắng một tiếng. Chờ mãi mà chỉ nghe thấy tiếng hít thở vang lên trong ống nghe điện thoại, ông cụ trông cửa không kiên nhẫn nói: “Ai thế? Sao không nói gì?”
Tiếng thở dốc bên kia bỗng ngưng bặt. Ông cụ nhíu mày hỏi lại lần nữa, đầu dây bên kia mới lên tiếng, giọng điệu âm u:
“Tôi chết oan uổng quá… Tôi không tự sát, hắn đã giết tôi… Hắn giết tôi… Tôi chết oan uổng quá…”
Bỗng một cơn gió lớn dâng lên từ bên ngoài tòa nhà, thổi qua kẽ hở nào đó phát ra âm thanh như tiếng khóc nức nở.
Cây cối lá rộng xum xuê càn rỡ lắc lư, bóng đen dày đặc, dường như có vô số ác quỷ nhào tới theo cơn gió.
Ông cụ sợ đến mức hét lên một tiếng, suýt nữa thì ném ống nghe điện thoại ra ngoài…
…
Sau khi vào tuổi dậy thì, Gia Như tràn ngập nhiệt tình với cuộc sống, dần dần thức tỉnh ý thức của bản thân, dần dần bắt đầu muốn nắm giữ cuộc đời của mình. Thăm dò từng chút một, muốn biết mình có thể ảnh hưởng thế giới này đến mức nào.
Mỗi ngày ngoại trừ việc học, cô sẽ tham gia lớp thơ ca, câu lạc bộ địa lý học… Sau khi về nhà còn giúp anh trai làm trà sữa đồ uống kiếm tiền riêng, buổi tối lại có rất nhiều bài tập về nhà phải làm, dường như không biết mệt mỏi.
Một cô bé bận rộn đến mức này, vậy thì một bữa cơm ăn mười viên cá, hai tô mì, còn đòi gặm một chiếc đùi gà, uống một ly trà sữa thì đều có thể thông cảm.
Nghe em gái chia sẻ những chuyện thú vị trên trường, nhìn em gái vung đũa ăn ngấu nghiến, Gia Di cảm thấy ngay cả khẩu vị của mình cũng trở nên tốt hơn nhiều.
“Wow, sao em có nhiều thời gian rảnh vậy?” Lưu Gia Minh không nhịn được líu lưỡi. Mỗi ngày cậu ta tan ca xong đều cảm thấy xương cốt như rụng rời, sao còn sức lực để làm việc khác?
“Anh già rồi mà.” Gia Như nghiêm túc trả lời.
“Ê! Anh mới hai mươi mấy tuổi, vẫn còn thanh xuân nhé!” Lưu Gia Minh kháng nghị.
“Liên quan gì đến tuổi tác? Chị gái em chẳng phải còn trẻ đã nào là làm thanh tra nào là làm mẹ sấp nhỏ hay sao?” Gia Như nhún vai.
“Làm mẹ sấp nhỏ?” Đám Tam Phúc đang ngồi bên cạnh cười tủm tỉm nghe họ trò chuyện không khỏi trợn tròn đôi mắt, quay đầu nhìn chằm chằm vào bụng Dịch Gia Di.
“Làm mẹ cho các anh đó ~” Khi Gia Di vừa trợn tròn mắt, Gia Như vội vàng giải thích.
“Làm mẹ cho Gia Minh Tử thì có, anh cảm thấy bản thân anh rất tự lập.” Tam Phúc vội vàng tỏ thái độ. Anh ta đã là một người trưởng thành chín chắn, không giống với tên Gia Minh Tử ấu trĩ này.
Mọi người đang trò chuyện đùa giỡn thì TV treo tường trong nhà chính bỗng chuyển từ quảng cáo sang tin thời sự: “Hôm nay đài truyền hình chúng tôi thông báo, theo nguồn tin đáng tin cậy, lại có người nhận được cuộc gọi của ma!”
Bốn chữ to đỏ au lần lượt xuất hiện bên cạnh nữ chủ trì: [Hồn Ma Gọi Điện].