Chương 1507: Ngoại Truyện 4: Những câu chuyện nhỏ nhặt thường ngày 3
Nơi mà chàng trai Đậu Hũ đã mua là cửa hàng phía tây Dịch Ký. Sau khi vào đông, chủ quán tạp hóa phía đông Dịch Ký cũng bắt đầu thu xếp bán cửa hàng để mua nhà cho con mình.
Dịch Gia Đống trò chuyện mấy lần với láng giềng lâu năm, cuối cùng cũng thương lượng được mức giá phù hợp. Một nửa thế chấp vay tiền ngân hàng, một nửa mình tự thanh toán, cuối cùng cũng thành giao, nhận được giấy chứng nhận quyền sở hữu cửa hàng vào giữa tháng 10.
Tối hôm đó, Dịch Gia Đống kéo đám bạn bè người thân ăn một bữa no say.
Buổi tối Dịch Gia Di ngủ lại nhà cũ, cùng Dịch Gia Đống thảo luận về phương án trang hoàng và cải tiến Dịch Ký trong phòng khách.
“Sau khi cửa hàng của chàng trai Đậu Hũ đả thông với Dịch Ký thì có thể dành riêng để bán thức ăn nhanh và đồ uống. Cũng dùng tường thủy tinh ngăn cách, khách hàng có thể thấy rõ sau bếp. Ở đây thiết lập cửa sổ chế biến và bán đồ uống, bên này đặt một tủ đồ ngọt thật to, bán mấy loại ăn vặt đồ ngọt như bánh bao xá xíu, bánh tart trứng, bánh dứa, hamburger, sandwich vân vân… Bên này cũng đặt một tủ chứa thực phẩm giữ tươi, bên trong là các món nướng như xá xíu, ngỗng quay, vịt quay vân vân… đều là thức ăn có thể mua ngay lập tức, tổng hợp lại với nhau tạo thành cửa hàng chuyên bán đồ ăn nhanh, tránh cho một số thực khách muốn ăn thức ăn nhanh mà thấy Dịch Ký là nhà hàng lớn nên không dám tiến vào.” Gia Di vừa nói vừa vẽ sơ đồ lên giấy.
Trải qua hai năm kinh doanh, đồ uống Dịch Ký đã nổi tiếng từ lâu.
Những thức uống như coca đá xay, cà phê nước dừa vân vân… Đắt khách đến mức người dân ở các khu phố khác cũng sẽ chạy từ xa đến đây để mua, thậm chí có những người đi dạo ở Vượng Giác cũng sẽ chuyên môn rẽ qua nơi này mua đồ uống. Giờ đây đã phát triển thành một chuỗi sản phẩm thành thục, đáng giá để có một cửa sổ chuyên dành riêng cho khách hàng mua sắm.
“Bên cửa hàng nhỏ có thể đặt hai chiếc bàn nhỏ, ngoài cửa cũng có thể bày mấy chiếc bàn, đặt mấy chậu cây cảnh, trang trí một cút, cung cấp vị trí để khách hàng muốn vừa uống nước vừa trò chuyện với nhau. Hoàn cảnh náo nhiệt sẽ giúp ích cho việc thu hút khách hàng.” Dịch Gia Đống đề nghị.
“Đúng vậy đúng vậy.” Gia Di lại vẽ mấy chiếc bàn trên sơ đồ: “Bên này cửa hàng cũ của Dịch Ký với cửa hàng mới mà anh cả mới mua, chỗ đằng trước không phải là tường vây kín nên có thể đả thông hoàn toàn, không cần tấm chắn gì hết, biến thành một cửa hàng.”
“Đóng kín cửa ra vào của cửa hàng chính, khách hàng chỉ tiến vào từ cửa chính của cửa hàng cũ, tiện cho việc chào khách và thu tiền.”
“Sân trống và nhà nhỏ đằng sau cửa hàng mới đều không cần dùng đến, chúng ta chỉ cần có một nhà bếp là đủ. Cho nên khu vực đằng sau cửa hàng chính cũng có thể ngăn cách để làm phòng riêng, cung cấp vị trí cho những thực khách cần khu vực riêng tư, tổ chức party sinh nhật các thứ…”
Hai anh em không ngừng động não, lúc thì thỏa sức tưởng tượng quy hoạch, lúc lại chỉnh sửa sơ đồ, tăng ca thêm giờ trù tính vì một tương lai tốt đẹp hơn.
“Lễ Uyển muốn xây dựng nhãn hiệu Dịch Ký, mở nhà hàng ở Tiêm Sa Chủy và Trung Hoàn. Anh đã nói với Clara rồi, cô ấy sẽ đến nhà hàng ở Tiêm Sa Chủy làm bếp trưởng.” Dịch Gia Đống bỗng chống tay lên gò má, quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Cửa sổ sáng ngời, bên ngoài là khung cảnh ban đêm lấp lánh ánh đèn neon. Phong cảnh ở đây rất đẹp, có thể thấy rõ đường phố Vượng Giác phồn hoa.
“Anh cả lại sắp tuyển dụng nhân viên mới rồi.” Theo phản xạ, Dịch Gia Di nhớ lại các vụ án mà mình xử lý gần đây, có nhân vật liên quan nào đang tìm việc làm hay không.
“Năm đó người đầu tiên gia nhập cửa hàng lại là Bảo Thụ.” Dịch Gia Đống khó tin nói: “Anh cứ nghĩ là chàng trai Đậu Hũ… Hồi ấy sau khi kết thúc vụ án mạng ngược đãi ở King’s Park, mỗi ngày Bảo Thụ đều đến cửa hàng của chúng ta làm việc để trả ơn, không nói một lời chạy trước chạy sau. Hồi đó thằng bé đúng kiểu vừa bướng bỉnh vừa không thích nói chuyện, bây giờ đã hoạt bát hơn nhiều…”
“Đúng vậy.” Gia Di chống tay lên gò má, nghe anh cả nhớ lại năm xưa.
“Bây giờ… Thế mà chàng trai Đậu Hũ đã trở thành diễn viên, A Hương cũng được đi học, Clara sắp lên làm bếp trưởng nhà hàng, Bảo Thụ và Gia Tuấn sắp lên lớp 11… Gia Như cũng đang suy nghĩ tương lai nên học chuyên ngành gì, Bò Tót đón bọn trẻ tan học mỗi ngày, nói không chừng sang năm sẽ cùng Chung Truyện Khiết đi khởi nghiệp…” Dịch Gia Đống thở dài một hơi, quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Gia Di:
“Càng không cần phải nhắc đến em, Gia Di đã thành một cô gái lớn, là thanh tra thần thám nổi tiếng khắp Hương Giang. Ngay cả anh cũng sắp cải tạo Dịch Ký nho nhỏ thành nhà hàng lớn…”
“Chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Gia Di nắm chặt cổ tay anh trai, nhướn mày hỏi: “Anh định khi nào cầu hôn chị Uyển?”
“Còn em? Sir Phương có cùng em…”
“Ê! Anh là anh cả trong nhà đấy nhé, tất nhiên phải để anh làm gương trước ~”
“Ha ha, em yêu đương trước anh mà. Cơ mà Sir Phương với anh ai lớn tuổi hơn nhỉ? Có phải là nên để cậu ấy cưới trước không?”
“Anh ấy còn nhỏ hơn anh một tuổi đấy nhé.”
“Thế thì trông cậu ấy thành thục thật đấy. Anh cứ cảm thấy cậu ấy rất đáng tin cậy, bình thường còn định gọi cậu ấy là anh nữa kia kìa, ha ha…”
“Anh đừng đánh trống lảng, rõ ràng đang nhắc đến chuyện của anh mà.”
“Khuya lắm rồi, ngủ thôi.” Dịch Gia Đống vội vàng đứng dậy sửa sang lại bản thiết kế trên bàn, sau đó xoay người chạy luôn.
Nhìn bóng lưng của anh, Gia Di buồn cười.
Cuối mùa thu, đến đêm hơi lạnh sẽ càng ngày càng nhiều.
Cơn gió đêm mát lạnh nhẹ nhàng thổi vào từ cửa sổ mở rộng. Gia Di nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dường như có thể ngửi được mùi hương của biển.