Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 152 - Chương 152 - Người Hùng Nhỏ Vĩ Đại! 1

Chương 152 - Người hùng nhỏ vĩ đại! 1
Chương 152 - Người hùng nhỏ vĩ đại! 1

Chương 152: Người hùng nhỏ vĩ đại! 1

Khi ngồi lên xe cảnh sát, Lưu Gia Minh chỉ vào một ô cửa sổ trong khu nhà cũ kỹ, hỏi: “Cô có nhìn thấy bóng người đó không?”

Dưới ánh trăng rải xuống, một bà cụ phốp pháp mặc áo ngủ màu trắng đứng trước cửa sổ một cách không hề che giấu, xe cảnh sát và xe cứu hộ ùn ùn kéo đến trên đường, một đám người ồn ào lao xuống, rồi lại một đám người leo lên xe lái đi, cứ hễ là người còn chưa ngủ say đều sẽ ra ngoài xem náo nhiệt.

Đương nhiên Dịch Gia Di cũng nhìn thấy bà cụ đó, nhưng nhìn bộ dáng nghi ngờ bản thân trông thấy quỷ của Lưu Gia Minh, cô lại đáp một cách thần bí: “Không có, không phải chỉ có rèm cửa trắng thôi sao?”

Lưu Gia Minh trừng mắt nhìn Dịch Gia Di một lúc với vẻ khó tin, thấy cô vẫn rất nghiêm túc, vì thế dụi mắt mình nhìn lại, vẫn là bà cụ phốp pháp đó, cái áo ngủ màu trắng nhuộm ánh sáng lạnh trông cứ như một khắc tiếp theo sẽ xuyên không nhào về phía mình vậy.

Xe cảnh sát khởi động, thẳng đến khi vòng ra khỏi đường Đại Toàn và lái lên đường Đại Giác Chủy, Lưu Gia Minh vẫn còn ngoái cổ ra sau, sợ có thứ gì đó đuổi theo mình.

Phương Trấn Nhạc duỗi chân đụng vào chân Dịch Gia Di, cô cảnh sát trẻ mới cười ha ha, nói: “Mọi người đều nhìn thấy cả mà, chỉ là một bà cụ phốp pháp xem náo nhiệt thôi.”

“?” Lưu Gia Minh quay đầu, lập tức nổi giận, nhanh chóng đấm ba đấm lên cánh tay Dịch Gia Di.

Bầu không khí trên đường trở về cuối cùng cũng không quá nặng nề.

Đến cục cảnh sát, khi Trương Đại Phúc bị áp giải vào phòng thẩm vấn, chiếc đèn lớn ánh sáng lạnh bật lên, anh ta ngồi lên chiếc ghế lạnh lẽo, cả người trơ trọi cô đơn.

Phương Trấn Nhạc dẫn đội đi sắp xếp công việc sau đó, khoảng mấy chục phút sau đang chuẩn bị đi nói chuyện với Trương Đại Phúc thì Trần Quang Diệu còn đang ở khu nhà tồi tàn gọi điện tới.

“Nhà của Trương Đại Phúc chính là hiện trường hung án đầu tiên, toàn bộ người bị hại đều bị nhốt ở trong này, cũng bị ngược đãi ở đây và bị hung thủ bóp cổ chết.

Tóc với màu sắc khác nhau và độ dài khác nhau đều đã được thu thập làm chứng cứ, chỉ sợ tính đến bây giờ, hung thủ không chỉ giết sáu người thôi đâu.

Trong tủ quần áo phòng chính phát hiện được chín bộ quần áo gấp gọn, mỗi một bộ đều có từ quần lót đến áo khoác ngoài, tất và giày, tất cả đều đầy đủ, quần áo là ‘chiến lợi phẩm’ sau khi lột xuống từ trên người nạn nhân vẫn chưa được giặt chắc hẳn có thể cung cấp các thông tin như DNA của nạn nhân… tủ quần áo này là thứ nguyên vẹn và sạch nhất trong toàn bộ căn phòng…”

Để phục vụ cho quá trình thẩm vấn của Phương Trấn Nhạc, Trần Quang Diệu đã cố hết sức báo cáo thật nhiều manh mối vừa phát hiện được cùng một vài suy đoán, nói rồi lại nói, giọng điệu càng lúc càng nặng nề.

Bọn họ đã thấy nhiều người xấu rồi, nhưng thật sự chưa từng gặp kẻ nào biến thái như vậy.

“Đã thu thập được vết máu người và một vài bộ phận cơ thể trong thùng xe của chiếc xe đẩy cũ của mẹ ruột Trương Đại Phúc, suy đoán sơ bộ chiếc xe này chính là xe dùng để vất xác.

Dao lọc trong nhà tổng cộng có bốn con, ba trong số đó đều ở trạng thái lưỡi dao cong…

Sir Hứa đang dẫn người mở đèn pha chiếu sáng để đào thi thể tại khu đất hoang trong sân, đã phát hiện ra hai cái đầu và những khối vụn thi thể, hung thủ chôn không sâu, chắc hẳn đều là nhân lúc đêm tối lén lút chôn. Gần đó toàn là người già nghèo khổ sinh sống nên ngủ khá sớm… tiếp theo chắc hẳn sẽ có nhiều thu hoạch hơn.”

“Ừm.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, cũng có qua có lại đáp lời: “Mẹ ruột của Trương Đại Phúc đã khai rồi, sau khi con trai tốt nghiệp đi tìm việc hai lần đều là trong một tháng từ chức hoặc bị đuổi, sau đó vẫn luôn ở nhà ăn bám bà cụ. Bà ta dựa vào công việc bán hoa quả để nuôi con trai, ném thi thể trên đường Ferry là do thuận đường ghé vào chợ bán sỉ hoa quả đối diện mà thôi.

Trong vụ hung án, bà ta phụ trách dụ người bị hại giúp bà ta nhặt quýt, hoặc là giúp bà ta đẩy xe lên sườn dốc, lợi dụng lòng đồng cảm và ý tốt của nữ giới để dụ người bị hại đến ngõ sâu hoặc là góc xó xỉnh đã hẹn trước với con trai mình.

Sau khi con trai giết người bị hại, bà ta sẽ phụ trách nghe theo sự sắp xếp của con trai, tiến hành vứt thi thể rải rác, các khu đất hoang và bãi rác ở Thâm Thủy Phụ đều đã từng vứt thi thể.

Tôi đã phái người đi tìm thi thể rồi, có phát hiện sẽ thông báo cho các anh ngay.”

“… Sao lại như thế, không chỉ không quản tốt con trai mà còn…” Trần Quang Diệu hít một hơi thật sâu, áp chế cảm xúc sau đó mới nói: “Được rồi, vất vả cho sir Phương quá, tôi tiếp tục tìm vật chứng đã.”

Bình Luận (0)
Comment