Chương 153: Người hùng nhỏ vĩ đại! 2
“Ừm, anh cũng vất vả rồi.”
Sau khi cúp máy, Phương Trấn Nhạc im lặng một lúc mới nhấc chân đi ra khỏi văn phòng.
Trong khẩu cung của mẹ ruột Trương Đại Phúc thì chồng bà ta có tính cách thô bạo, lúc đầu chỉ là sau khi uống rượu mới đánh bà ta và con trai, sau này ở dưới trạng thái tỉnh táo cũng không hề nương tay.
Trong gia đình này, người cha sắm vai kẻ bạo hành nóng nảy, còn người mẹ sắm vai kẻ cưng chiều chết lặng.
Môi trường trưởng thành cực đoan và việc không thể thích ứng được sau khi tiến vào xã hội, cùng với cuộc sống ở nhà ăn bám mẹ già suốt mười mấy năm sau đó đã từng bước hủy hoại Trương Đại Phúc.
Năm thứ hai Trương Đại Phúc ăn bám, anh ta và mẹ đã hợp lực giết chết người cha say rượu.
Lại thêm vài tháng trước vì hành vi vô nhân đạo với gái làng chơi, phát sinh xung đột to lớn với cô gái mà lần đầu tiên giết chết nữ giới và gian thi.
Sau đó chính là chuyện đã xảy ra một lần cũng không thể cứu vãn được nữa.
Ngay khi chuyện xưa này dần được khai đầy đủ, không có người nào là tâm trạng không nặng nề.
Trương Đại Phúc trong một phòng thẩm vấn khác vẫn chưa khai, anh ta ngồi ở đó giống như khúc gỗ, chỉ cúi đầu ngồi, không biết đang nghĩ gì mà mãi không chịu lên tiếng.
Mấy người Gary cũng không có cách nào với anh ta, trong giới cảnh sát đã sớm nghiêm cấm bức cung rồi, cho dù bạn hoàn toàn biết người này là hung thủ nhưng nếu đối phương không mở miệng thì bạn cũng không thể sử dụng vũ lực.
Đối diện với người như thế cũng chỉ có thể chịu đựng, bạn chịu hết nổi thì đến tôi chịu, đợi anh ta mệt mỏi và buông lỏng cảnh giác, lại sử dụng kỹ thuật thẩm vấn từng chút một ép lời khai ra, đào bới chân tướng.
Phương Trấn Nhạc thấy Dịch Gia Di đang bám lên cửa sổ nhỏ, nhíu mày quan sát phòng thẩm vấn: “Không phải đã kêu cô về rồi sao, sao vẫn còn ở đây?”
Anh lại nhìn đồng hồ, đã tờ mờ sáng rồi.
“Anh Nhạc, một người thông minh, tự ti, lại hận đời, rất đáng sợ.”
Trong lời miêu tả của mẹ ruột hung thủ thì Trương Đại Phúc là một người rất thông minh, đạo lý mà người khác không hiểu thì anh ta đều có thể hiểu được, chuyện mà người khác không hiểu, Trương Đại Phúc nghiên cứu một chút cũng lập tức có thể học hiểu.
Trước kia, Trương Đại Phúc cũng từng là một chàng trai ngoan ngoãn có thể giúp hàng xóm giải quyết các bệnh vặt và các nghi vấn khó xử lý, tất cả mọi người đều khen anh ta tương lai nhất định có triển vọng, bản thân anh ta cũng có tự tin như vậy.
Thẳng đến khi bước vào xã hội, tất cả đều dễ như trở bàn tay mà anh ta đã từng ảo tưởng đó đều trở nên khó khăn, tương lai tươi đẹp đột nhiên xa vời hẳn, phần nhân cách nhạy cảm, yếu đuối, cực đoan đó của anh ta mới lộ rõ ra ngoài, dần dần trở nên u ám và đáng sợ hơn cả người cha từng bạo hành anh ta.
Hồi tưởng lại những biến số ấy, cô cảnh sát trở biến thành một Thập Nhất buồn bã.
Phương Trấn Nhạc đi qua, đặt tay lên lưng cô, dẫn cô ra khỏi khu thẩm vấn, vừa đi vừa nói: “Không phải tất cả những người tự ti đều sẽ hoàn toàn từ bỏ bản thân, cũng không phải tất cả những người oán hận cuộc đời đều sẽ báo thù xã hội, càng không phải tất cả người thông minh đều sẽ sử dụng trí tuệ của mình vào việc này. Đây chỉ là một trường hợp mà thôi, chúng ta còn có người ở trong hoàn cảnh tồi tệ hơn vẫn không ngừng đấu tranh, không cam lòng từ bỏ, nhìn những thứ này nhiều hơn, trở về ngủ một giấc thật ngon và quên Trương Đại Phúc đi.”
Nói giống như là “quên thằng cặn bã đó đi” vậy.
Lúc này những người khác đều đang bận rộn với công việc của mình, trước khi bộ phận giám định và pháp y kiểm trường hiện trường trở về cục cảnh sát, anh có thời gian nghỉ ngơi một lúc.
“Tôi đưa cô về nhà.”
Đường phố sau nửa đêm rất khoan khoái, cho dù là thành phố không ngủ thì lúc này cũng ngủ rồi.
Vì giờ này thật sự đã quá muộn, hôm nay lại trải qua nhiều chuyện như thế nên Phương Trấn Nhạc một đường đưa Dịch Gia Di đến tận cửa nhà.
Dịch Gia Đống vẫn chưa ngủ mà nhịn cơn buồn ngủ đợi em gái, thẳng đến khi đón em gái từ trong tay Phương Trấn Nhạc, mới cúi đầu gật gù, cảm ơn sir Phương.
Sau khi đóng cửa, mắt anh ta nhắm lại, mò về phòng nam sinh ngủ say khò khò.
Ngay cả sức lực và tinh thần chúc Dịch Gia Di ngủ ngon cũng không có.
Sáng ngày hôm sau không cần đi làm, có thể ngủ nướng một giấc.
Dịch Gia Di tắt báo thức, để lại một dòng chữ nói không cần gọi cô dậy và làm bữa sáng cho anh cả, lúc này mới tắm rửa ổn thỏa rồi về giường.