Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1528 - Chương 1528 - Ngoại Truyện 5: Hãnh Diện 4

Chương 1528 - Ngoại Truyện 5: Hãnh diện 4
Chương 1528 - Ngoại Truyện 5: Hãnh diện 4

Chương 1528: Ngoại Truyện 5: Hãnh diện 4

Gia Di cười ha ha xoay người, ôm cánh tay anh bẻ ngược ra đằng sau, thân thể cũng nhanh nhẹn xê dịch ra đằng sau, định bẻ ngược cánh tay kiềm chế anh.

Nhưng Phương Trấn Nhạc không tiếp tục đùa giỡn với cô mà ngược lại bước xuống bậc thang bên dưới, hơi khuỵu gối xuống.

Gia Di nhìn chằm chằm vào sau gáy của anh, mím môi ăn ý vòng tay ôm vai của anh từ sau lưng, nằm lên lưng anh.

Phương Trấn Nhạc đứng thẳng lưng, sau đó khiêng cô lên lưng mình, hỏi: “Anh đẹp trai hơn cậu ta hay là cậu ta đẹp trai hơn anh?”

“Tất nhiên là anh rồi!” Gia Di hôn đỉnh đầu của anh.

Phương Trấn Nhạc hừ một tiếng, sau đó cười đắc ý: “Tất nhiên rồi, Tây Thi trong mắt người tình mà.”

“Cơ mà anh ấy cũng bô trai lắm ~” Gia Di bổ sung thêm.

“Ê!” Phương Trấn Nhạc đưa tay ra sau lưng vỗ lên bắp chân của cô.

“Nhưng mà anh đẹp trai hơn ~”

Tiếng cười của Gia Di hòa vào làn gió. Phương Trấn Nhạc bỗng bắt đầu nhấc chân lên chạy, tiếng gió to hơn, Gia Di ngẩng đầu nhìn lên không trung, tóc dài tung bay theo gió, tiếng cười tràn vào không trung, thay đổi âm điệu vì xóc nảy trong lúc anh chạy.

Cô thật sự rất vui sướng, thế là cô cúi đầu hôn lên vành tai anh, sau đó hôn lên vầng trán của anh.

Cuối cùng hai người đến bãi đỗ xe, Phương Trấn Nhạc nghiêng người ra sau, nhẹ nhàng buông tay, Gia Di lập tức nhảy xuống đất.

Cô vừa lui ra đằng sau một bước thì Phương Trấn Nhạc lại ôm chầm eo cô, một tay kéo cửa xe, một tay đẩy cô vào trong xe.

Gia Di ngồi trên ghế sau, nhanh chóng lui sang bên kia. Phương Trấn Nhạc khom lưng lại gần, một tay đóng cửa xe, đồng thời cả người cũng đè lên người cô.

Tấm chắn ánh sáng bị kéo xuống, không gian bên trong xe hơi hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Lại là một đêm giao thừa vượt năm mới, bạn bè người thân gặp lại nhau, cùng ăn uống chơi đùa trong biệt thự của Phương Trấn Nhạc, lúc say khướt lại cùng nhau ngồi tựa vào ghế dựa hoặc trên bàn, nhìn ánh đèn trên vịnh nơi xa nói chuyện trời đất, tán gẫu ca hát.

Gia Di ngồi trên bàn, ôm vai Phương Trấn Nhạc, tay rủ trước ngực anh, bị anh cầm trong tay thưởng thức.

“Hồi đó chú Cửu vừa đến tổ trọng án, lúc nào cũng nhớ nhầm Gia Minh với Gary. Nhìn Gary kêu Gia Minh, nhìn Gia Minh kêu Gary.” Phương Trấn Nhạc đã xoa bóp ngón cái của Gia Di gần nửa giờ, cứ như thể không chà được bùn đất thì sẽ không buông tha.

“Ha ha ha.”

“Wow, hồi đó chú Cửu tiến về phía tôi, miệng gọi ‘Gia Minh Tử’, kêu tôi đi ăn kem Mini Melts. Tất nhiên tôi muốn ăn kem Mini Melts chứ, nhưng tên tôi không phải là ‘Gia Minh Tử’. Khi ấy tôi đứng máy suốt một phút, không biết mình có nên đáp lại hay không, ha ha ha…” Gary cũng nhớ lại ngày xưa.

Chú Cửu bị bóc phốt chuyện ngày xưa mà lại rất vui vẻ, cười không ngậm miệng được.

Sau khi về hưu, ông ta béo phì với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, khiến bây giờ mỗi ngày đều bị thím Cửu giục đi tản bộ, tập thể dục thể hình. Do đó có thể thấy được, công việc của tổ trọng án đội cảnh sát rất hữu ích cho việc giảm béo. Chung quy hồi trước ông ta ăn cơm no rượu say cả ngày mà cũng đâu có mập lên.

Gia Di ngồi bên cạnh vừa uống rượu vừa nghe họ kể những câu chuyện thú vị ngày xưa, thỉnh thoảng cũng ha ha ha một trận. Nào ngờ mọi người trò chuyện một lát, bỗng nhiên nhắc đến cô. Gia Đống không nhịn được hồi ức:

“Lúc Gia Di mới nhậm chức chưa được 1 tháng, buổi tối còn lén lút khóc thầm trong nhà vệ sinh, thút tha thút thít rất đáng thương. Ai mà ngờ bây giờ con bé lại trở thành ‘khắc tinh của tội ác Triệu Lễ Cần’, ‘nữ Diêm Vương khiến tội phạm nghe tên đã sợ vỡ mật’ chứ.”

“Ê! Anh cả! Sao anh lại kể chuyện này chứ!” Mặt Gia Di thoắt cái đỏ bừng.

Hồi đó cô mới xuyên việt đến đây, lại phải làm nữ cảnh sát, vừa mờ mịt vừa sợ hãi, còn nhớ nhà nên khóc một phen là chuyện rất bình thường nhé.

“Sao vậy hả? Lôi chuyện này ra chòng ghẹo người khác à!” Thấy mọi người đều cười, Gia Di vung nắm đấm kháng nghị.

“Ha ha ha, lúc đó mới giết được vua cướp, thu hoạch không biết bao nhiêu fans dân chúng, quả thực uy phong bát diện, ngầu đến mức không ai kháng cự được. Thực ra ấy, sau khi bọn cướp đều đầu hàng, cô ấy còn âm thầm trốn trong ngân hàng một đống ngổn ngang khóc lóc, lúc ra ngoài ánh mắt chóp mũi vẫn còn đỏ hoe.” Tam Phúc cũng không nhịn được cung cấp tình báo.

Bình Luận (0)
Comment