Chương 1529: Ngoại Truyện 6: Về Nhà: [Đời thường] Việc gì phải làm lễ lớn thế? 1
“Lần đầu tiên anh nổ súng còn tè ra quần kia kìa.” Gia Di lập tức phản kích.
“Tôi không có nhé!” Tam Phúc lập tức trừng mắt.
“Ha ha ha ha…”
“Ha ha ha…”
Mọi người đều cười ầm lên, ngay cả đầu sỏ Phương Trấn Nhạc bịa đặt chuyện Tam Phúc tè ra quân cũng cười theo, mình anh cười sung sướng nhất.
Cuối cùng, mọi người làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Phương Trấn Nhạc đành phải chịu đòn nhận tội, tự phạt một ly, nâng ly nghiêm túc nói xin lỗi với Tam Phúc.
“Lần đầu tiên tổ trưởng Đàm Tam Phúc nổ súng, tuyệt đối không có chuyện tè ra quần!”
Dứt lời, anh ngửa cổ uống cạn một ly.
Mọi người lại cười ầm lên, cuối cùng còn không nhịn được tiếc nuối vì không thể mời madam Khưu Tố San đến đây, không thì chắc chắn madam Khưu sẽ cung cấp được nhiều trò vui khi Phương Trấn Nhạc vừa làm thám tử để mọi người cũng cười nhạo Phương Trấn Nhạc một phen.
Cơm no rượu say, trò chuyện cũng vui sướng, mọi người đều nhìn trái nhìn phải, ai nấy đều uống say khướt, không còn một ai có thể lái xe.
Thế là mọi người dứt khoát dọn giường nằm trong biệt thự của Phương Trấn Nhạc. Suốt đêm nay, cả đám đều ngủ cùng chỗ với nhau.
Sau khi tắt đèn, Lưu Gia Minh không nhịn được lẩm bẩm:
“Một đống cảnh sát tụ tập ở đây ngủ khò khò thế này thì tiếc quá, lỡ xảy ra vụ án nào đó thì cả đám đều có thể phát huy tác dụng.”
Chú Cửu lập tức nhảy cẫng lên bịt miệng Lưu Gia Minh. Tối lửa tắt đèn, ông ta cứ cố lôi cậu ta ra khỏi ổ chăn, kéo Gia Minh Tử chạy đến trước tượng Quan Nhị Gia đặt trước cửa nhà anh Nhạc, tranh thủ ban đêm thắp nén nhang.
Gia Minh nói xin lỗi Quan Nhị Gia, thừa nhận mình vừa nói bậy, giọng điệu chân thành, thái độ nghiêm túc. Thấy vậy, chú Cửu mới buông tha cho cậu ta, tất nhiên cũng nhận được một đống quở trách từ đám đồng nghiệp bất lương. Hi hi ha ha một trận, cuối cùng mọi người cũng buồn ngủ.
Mãi đến khi Lưu Gia Minh chợt lên tiếng lần nữa:
“Yên ắng quá nhỉ.”
“Mau ngủ đi!” Tam Phúc thấp giọng cả giận, sao sắp ngủ rồi mà tên này còn lắm mồm dữ vậy?
“Mấy anh nói xem… Rõ ràng trên lầu anh Nhạc với chị Thập Nhất ngủ chung phòng mà vẫn im ắng như này… Có phải hai người họ không hài hòa không?” Lưu Gia Minh lại thờ ơ với tiếng mắng của Tam Phúc, tiếp tục lẩm bẩm.
“…”
“…”
“…”
Trong lúc nhất thời, bóng đêm yên ắng không một ai trả lời. Mọi người đều nhắm mắt, tai thính hết sức, bị Gia Minh dẫn đường kiểu này, tất cả đều bắt đầu nín thở lắng nghe.
Mười mấy giây sau, mọi người chợt tỉnh táo lại, bỗng đồng loạt xông lên, chạy đến trước đệm chăn của Gia Minh, có người móc chiếc vớ nhét vào miệng Gia Minh, có người rút vỏ gối muốn ụp lên đầu Gia Minh…
Lưu Gia Minh muốn cười ha ha, nhưng phải ngậm chặt miệng để tránh bị tất thối công kích, tay trái đối phó với vỏ gối của anh Tam Phúc, tay phải ngăn cản Gary công kích bằng cách thọc lét, dũng mãnh như phong thái của Triệu Tử Long một mình xông vào doanh trại quân Tào. Mãi đến khi Tần Tiểu Lỗi cũng gia nhập trận chiến, cuối cùng Lưu Gia Minh cũng biết sợ, vội vàng xin tha thứ:
“Tôi sai rồi tôi sai rồi, Tần anh hùng tha mạng, tôi câm miệng ngay! Ngủ ngay đây!”
Cuối cùng mọi người cũng dừng tay, mỗi người vỗ một tay lên người cậu ta rồi mới để yên, trở về ổ chăn của mình, đắp kín chăn, tìm tư thế thoải mái nhất, lại lần nữa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng lặng lẽ lẻn vào sau rặng mây, gió lại thổi tan đám mây, dù cho trăng bạc thẹn thùng cỡ nào cũng không còn nơi ẩn náu, đành phải đứng giữa màn đêm mênh mông, trở thành vật sáng nhất lớn nhất trên bầu trời.
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa mỏng manh chiếu vào phòng, trong ánh sáng mơ hồ, những người nằm ngủ dưới mặt đất đều có vẻ mặt an tường, lâm vào giấc ngủ say sưa.
Nếu cảnh tượng này chỉ là bức tranh mà không có âm thanh thì chắc chắn sẽ rất đẹp.
“Khò khò…”
“Khò khò… Khò khò…”
“Khò khò… Khò khò… Khò khò…”
Đêm hôm ấy, phòng khách biệt thự của Phương Trấn Nhạc cứ như đang nuôi nhốt một ngàn con trâu rừng thảo nguyên ầm ĩ.
…
Sáng sớm hôm sau, mọi người lắc lư cái đầu vẫn còn men say rời giường. Ngoại trừ team về hưu vui vẻ như chú Cửu, những người khác còn phải đi làm đi học.
Dịch Gia Đống và Clara hỗ trợ mọi người chuẩn bị bữa sáng, còn Gia Di thì chủ động gánh vác trọng trách chuẩn bị cà phê.