Chương 1530: Ngoại Truyện 6: Về Nhà: [Đời thường] Việc gì phải làm lễ lớn thế? 2
Trong mấy bình cà phê của anh Nhạc, Gia Di lựa chọn Gori Gesha đến từ Ethiopia —— Loại cà phê Gori với nguồn gien xuất sắc đến năm 05 mới bắt đầu mở ra cuộc hành trình chiến thắng liên tục trong các giải đấu hạt cà phê của nó, không ngờ lúc này anh Nhạc đã bắt đầu uống Gori.
Cô bẻ hạt cà phê ra ngửi mùi, quả nhiên thấp thoáng ngửi thấy mùi hoa và trái cây đặc trưng.
Máy pha cà phê được anh Nhạc mang về từ Italia, mặc dù mình tự pha cà phê thì có thể khống chế độ chua và độ đắng của cà phê một cách tự nhiên hơn, nhưng dù sao máy pha cà phê cũng nhanh gọn hơn nhiều, hơn nữa càng phù hợp với những người phải làm việc đáng thương không có thời gian rảnh rỗi thoải mái như họ.
Gia Di đã sớm quen với thói quen uống cà phê của những người chung quanh, thậm chí không cần hỏi nhiều, bỏ thêm sữa cỡ nào, thêm đường cỡ nào, tất cả đều pha một cách tự nhiên.
Sau đó cứ như giáo viên điểm danh học sinh, gọi tên ai thì người đó đến đây ngoan ngoãn nhận cà phê của mình.
“Wow! Chị Thập Nhất pha cà phê đỉnh nhất!”
“Ai may mắn đến thế, được uống cà phê do Madam Dịch tự tay pha chế nhỉ? À, chính là tôi đấy!” Lưu Gia Minh tranh thủ thời cơ đùa giỡn.
“Cảm ơn chị Thập Nhất!” Kiều Trị nhận tách cà phê, nghiêm túc quan sát, lại nghiêm túc ngửi mùi, cuối cùng mới uống một ngụm nhấm nháp, mấy giây sau gật gù như ông cụ non: “Quả nhiên là rất ngon.”
“Giỏi thật!” Tần Tiểu Lỗi cổ vũ kêu to.
Một đám “học sinh tiểu học” đều nhận được cà phê của Gia Di, ngồi vây quanh bàn lớn của nhà anh Nhạc, cùng nhau ăn bữa sáng của hai vị đầu bếp.
Chú Cửu không nhịn được cảm khái, đã lâu rồi không thấy cảnh tượng như vậy.
Sau bữa cơm, chú Cửu đứng dậy, cười nói: “Mọi người lần lượt lạy Quan Công, tôi giám sát lại lần nữa.”
Mọi người cười nháo sửa soạn lại đồ đạc, dưới sự dẫn dắt của chú Cửu, mỗi người đứng trước tượng Quan Công dâng hương rồi mới rời đi. Ngay cả bạn nhỏ Gia Như Gia Tuấn và Bảo Thụ cũng bắt chước, nghiêm túc vừa cầm cây nhang vái lạy, vừa cầu nguyện hôm nay được bình an.
Lúc rời đi, Phương Trấn Nhạc khiêng máy pha cà phê Italia và mấy hộp hạt cà phê lên xe Jeep. Lúc đưa các bạn bè tổ trọng án đến sở cảnh sát Du Ma Địa, anh nhân tiện chuyển máy cà phê và hộp cà phê vào văn phòng của Gia Di.
“Bây giờ anh rất ít khi uống cà phê ở nhà, chi bằng đặt ở chỗ em, tránh cho hạt cà phê bị hết hạn sử dụng.” Dọn máy pha cà phê xong, Phương Trấn Nhạc dạo quanh văn phòng của Dịch Gia Di một lần. Nơi này vẫn còn lưu giữ một số dấu vết của anh hồi xưa, thậm chí ngay cả chiếc sofa mà Khưu Tố San từng mua cũng vẫn tồn tại.
Quay đầu lại thấy cửa văn phòng đang đóng, Phương Trấn Nhạc nhẹ nhàng hôn lên trán Gia Di, sau đó mới chuẩn bị rời đi.
Gia Di ngồi sau bàn làm việc vươn tay kéo cà vạt của anh Nhạc, ngẩng đầu híp mắt nhìn anh. Phương Trấn Nhạc cười khẽ, sáp lại gần nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cô mới chịu buông tay.
Sau khi rời khỏi văn phòng của Gia Di, Phương Trấn Nhạc lại đi vào văn phòng lớn của tổ B đối diện, đưa mắt nhìn các thám tử trong văn phòng.
Mọi người đều lần lượt nhìn anh, mỗi người gật đầu một cái, cứ như thể đang đối chiếu ám hiệu.
Phương Trấn Nhạc nhìn đồng hồ, giơ tay ra dấu OK với mọi người rồi mới rời đi.
…
Thám tử tổ trọng án là nghề rất đặc biệt, đôi khi bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm ngủ nghỉ, đôi lúc không có vụ án thì sẽ rảnh rỗi đến mức tìm mọi cách để có việc làm.
Mấy ngày gần đây không có hung án, tổ trọng án B hiếm khi được thanh nhàn một trận. Gia Di đã dẫn dắt đội ngũ đến ngục giam Stanley đều viết bài nghiên cứu về tội phạm, đồng thời cũng đến sở cảnh sát quận Trung Ương tổ chức buổi chia sẻ trao đổi kinh nghiệm, hai ba ngày giúp chị Nhân sửa soạn lại hồ sơ… Hôm nay hiếm khi không có công việc, Gia Di mua mấy bộ sách liên quan tới tội phạm mới được xuất bản ở Mỹ đặt trong văn phòng lớn cho mọi người đọc, còn yêu cầu bữa sau mở cuộc họp, mỗi người đều phải chia sẻ thu hoạch của mình sau khi đọc sách, hơn nữa đều phải nghĩ ra đề tài nghiên cứu sau khi đọc sách, tổ chức các thám tử khác cùng nhau phân tích thảo luận, rút ra tổng kết…
Gia Di cũng được thỏa mãn làm giáo viên, dùng phương pháp giảng dạy tương lai dẫn dắt đội ngũ “học, học nữa, học mãi”.