Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1531 - Chương 1531 - Ngoại Truyện 6: Về Nhà: [Đời Thường] Việc Gì Phải Làm Lễ Lớn Thế? 3

Chương 1531 - Ngoại Truyện 6: Về Nhà: [Đời thường] Việc gì phải làm lễ lớn thế? 3
Chương 1531 - Ngoại Truyện 6: Về Nhà: [Đời thường] Việc gì phải làm lễ lớn thế? 3

Chương 1531: Ngoại Truyện 6: Về Nhà: [Đời thường] Việc gì phải làm lễ lớn thế? 3

Tất nhiên, Gia Di cũng chọn một bộ sách về đề tài những điều dễ hiểu nhầm trong hình sự trinh thám, vừa đọc vừa ghi chép.

Mặt trời mùa đông chiếu vào phòng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên lưng ấm áp. Gia Di uống một ngụm cà phê, không nhịn được mong chờ những ngày thanh nhàn như thế nào có thể nhiều một chút, những vụ án đáng ghê tởm càng ít càng tốt.

Cơm trưa, cô và mọi người cùng nhau tùy tiện ăn mấy thứ dưới lầu, đến khi quay về văn phòng còn có thể chợp mắt trong chốc lát.

Sofa mà madam Khưu để lại trong văn phòng rất thích hợp để nghỉ ngơi, bọc thêm một chiếc chăn mỏng mềm mại, cài đặt đồng hồ báo thức, có thể ngủ rất ngon giấc, thậm chí mơ thấy một giấc mơ đẹp.

Chỉ có điều sau giờ nghỉ trưa hôm nay, đồng hồ báo thức còn chưa kịp vang lên thì cửa văn phòng đã bị gõ vang.

Gia Di mở mắt ra khựng lại mấy giây, nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc cốc tiếp tục vang lên, cô mới ý thức được rằng mình bị thanh âm này đánh thức.

Cô ngồi dậy, ôm chăn mỏng dụi mắt, vỗ lên mặt để tỉnh táo tinh thần, xem đồng hồ một chút, chỉ còn 1 phút là đến thời gian đồng hồ báo thức reo lên.

Sau khi tắt đồng hồ báo thức, cô mới đứng dậy dậm chân một cái, lên tiếng: “Vào đi.”

Thấy người vào cửa là Lưu Gia Minh, cô định vòng ra sau bàn làm việc uống miếng nước rồi lại ngồi xuống trò chuyện với cậu ta.

Nào ngờ vừa bước chân ra ngoài được 5cm thì Lưu Gia Minh tiến vào đã lập tức quỳ mọp xuống.

“A!” Gia Di trợn tròn mắt quay đầu, mũi chân vừa bước ra cũng cứng ngắc chạm vào mặt đất, không thể nhúc nhích, cả người kinh hãi trừng Lưu Gia Minh.

Cần gì phải làm lễ lớn cỡ đó? Anh Gia Minh?!

[Vở kịch ngắn]

Năm ba mươi tuổi, Lưu Gia Minh vẫn trẻ trâu làm động tác xuất phát của Schwarzenegger trong bộ phim “Quái thú vô hình”.

Gia Minh còn trẻ trâu chơi trò cắm dao vào kẽ ngón tay, giống như giáo chủ người nhân bản trong “Quái vật không gian”.

Đến khi cậu ta đã tóc bạc đầy đầu, con cháu vây quanh, cậu ta sẽ ngồi trên xích đu, cầm quạt hương bồ, kể lại câu chuyện hồi còn làm cảnh sát của mình cho đứa cháu út nghe:

“Ông đã từng được nhận huân chương, từng được khen ngợi, từng có rất nhiều thời khắc vinh quang…”

“Nhưng cả cuộc đời làm cảnh sát của ông chưa bao giờ nổ súng bắn chết một tên tội phạm nào… Hình như chưa từng giơ súng chĩa về phía bất cứ tên tội phạm nào đâu…”

“Tất nhiên ông cũng chưa từng trúng đạn.”

“… Trưởng quan và các đồng đội của ông… Bảo vệ ông rất chu đáo.”

Cả đời trôi chảy, đến khi tuổi già nhớ lại chuyện ngày xưa cũng vẫn thấy kiêu ngạo và hạnh phúc.

Không khí ẩm ướt ùa vào từ cửa sổ rộng mở trong văn phòng, thì ra trong lúc Gia Di đi vào giấc mộng, mặt trời đã chạy trốn, không trung lặng lẽ đổ mưa phùn, tí ta tí tách, mềm mại rơi xuống, không đánh thức cô từ trong giấc ngủ.

Thời tiết bỗng thay đổi, Lưu Gia Minh bất chợt xông vào phòng làm hành động quái dị, khiến Gia Di hoảng hốt lầm tưởng mình vẫn đang trong mơ, từng tia từng luồng ý thức bắt đầu mơ màng, khiến cô lộ ra vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.

May mà Lưu Gia Minh chỉ quỳ một chân chứ không khoa trương đến mức quỳ cả hai chân xuống đất.

Lúc này, đôi mắt một to một nhỏ của cậu ta đều tròn xoe, nhưng kỳ lạ là lại hiện lên ý cười.

Hai tay cậu ta mở ra, đặt thứ gì đó lên bàn làm việc của Gia Di. Trong ánh mắt kinh ngạc theo dõi của Gia Di, cậu ta nhe răng nhướn mày như thành công đùa dai, lấy một chiếc hộp vuông nhung màu đỏ từ trong túi quần.

Hai tay cậu ta nâng cao chiếc hộp đến trước mặt cô, tạch một tiếc mở nắp hộp, một chiếc nhẫn kim cương lẳng lặng nằm trong hộp, viên kim cương nhỏ 0.5 cara mặc dù là trong ngày mưa dầm vẫn lóe lên ánh sáng chói mắt.

Gia Di buông mi nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong chốc lát rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Gia Minh, hé miệng định hỏi “Gì vậy?”, hoặc là tổ chức ngôn ngữ ôn hòa một chút, hỏi một câu “Thế này là thế nào?”, nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa một lần nữa.

Gia Di ngẩng đầu nhìn về phía cửa trả lời, lần này người tiến vào là Đàm Tam Phúc.

Anh ta mỉm cười nhìn Lưu Gia Minh, dưới ánh mắt theo dõi của Gia Di, anh ta thong dong đi đến trước mặt cô, đứng cách Gia Minh Tử một khoảng cách rồi cũng hệt như đối phương, quỳ một chân xuống đất, lưu loát lấy ra một chiếc hộp nhỏ nhung tơ đỏ khác.

Tam Phúc giơ cao chiếc hộp về phía Gia Di, mỉm cười, cố ý vuốt mái tóc một cách phong tao rồi mới mở nắp hộp.

Trong hộp, một chiếc nhẫn kim cương nhỏ 0.5 cara khác lẳng lặng nằm đó.

Bình Luận (0)
Comment