Chương 1532: Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Người phụ nữ tự chế tạo bầu không khí 1
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ dường như bỗng nhiên vang lên từ rất xa, tiếng gió thổi lá cây xào xạc cũng thay đổi âm điệu, trở nên mềm mại hơn hẳn, gió biển mùa đông cũng bất chờ ấm áp ngọt ngào như gió xuân.
Gia Di hít không khí ẩm ướt một hơi thật sâu, lạnh lẽo. Thì ra không phải chúng có độ ấm, mà vì cả người cô đang nóng lên.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, Gary tiến vào, cũng quỳ một chân xuống bên cạnh. Thậm chí không biết anh ta mượn một chiếc áo vest từ đâu ra, còn nghiêm trang thắt cà vạt trên cổ tròn của áo thun.
Vẫn là một chiếc nhẫn kim cương 0.5 cara nho nhỏ, nhưng xán lạn.
Kế tiếp là Lương Thư Nhạc. Anh ta còn ngậm một bông hoa hồng trong miệng, trông cực kỳ buồn cười.
Sau đó là Kiều Trị và Tần Tiểu Lỗi, sáu người đàn ông cao to, văn phòng của Gia Di không đủ chỗ cho họ quỳ, Tần Tiểu Lỗi không thể không quỳ trước cửa, đầu gối bị cạnh cửa đụng đau đến mức nhe răng, đành phải xê dịch ra đằng sau hai bước, phát ra động tĩnh lộp bộp.
“Các anh làm gì…” Gia Di dở khóc dở cười, nữ thanh tra lúc nào cũng cố gắng biểu hiện thành thạo dày dặn trong văn phòng cũng không nhịn được lộ vẻ xấu hổ.
Không ai trả lời, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.
Gia Di cũng ngẩng đầu, nhướn mày nhìn theo ánh mắt của mọi người.
Bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, trái tim Gia Di chợt căng thẳng.
Trong khoảnh khắc, cô lại nghĩ rằng mình mới tỉnh ngủ, có lẽ lúc này đầu tóc mặt mũi đều bù xù, không xinh đẹp gì cả.
Thế là cô vội vàng quay lưng về phía mọi người, kích động mò một thỏi son môi trên bàn, kéo một chiếc gương nhỏ, nhanh chóng thoa son lên gương mặt trắng trong thuần khiết trong gương, sau đó lại vuốt mái tóc dài bồng bềnh hai cái.
Cánh cửa vốn trống vắng trong gương, bỗng hiện lên một bóng người.
Bộ tây trang màu xám nhạt chính thức hoàn toàn làm tôn lên ưu thế vai rộng ngực nở eo thon của anh, áo sơ mi màu đỏ sậm mặc bên trong là chiếc áo mà anh thích nhất —— chiếc áo do cô mua tặng cho anh.
Cà vạt kẻ sọc khoa trương là loại cà vạt mà trước kia anh chưa bao giờ dùng đến, hôm nay lại chuyên môn lấy ra, khiến mình trở thành người đàn ông đẹp trai nhất, chói mắt nhất trong phòng.
Mái tóc ngắn ngày xưa chỉ tùy tiện dùng ngón tay chải chuốt là xong giờ lại được xịt keo chải ngoan ngoãn rẽ ngôi theo nếp, biểu cảm lúc nào cũng hờ hững tiêu sái hoặc lạnh lùng trầm ổn giờ đây cũng bị thay thế bằng một tấm mặt nạ hồi hộp.
Một tay Phương Trấn Nhạc cầm một bó hoa hồng đỏ nở rộ, sải bước đứng giữa cửa như một tên ngốc, dường như không ngờ mình lại đối mặt với bóng lưng của cô, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hãi đáng thương.
Gia Di buồn cười, đồng thời cũng có xúc động muốn rơi lệ.
Cô vội đặt chiếc gương xuống, xoay người lại đối diện với anh.
Lúc này Phương Trấn Nhạc mới thở hắt ra một hơi, hoàn hồn lại, nở nụ cười không mấy tự nhiên với cô. Sau đó anh khẩn trương chớp mắt mấy cái, im lặng lẩm bẩm một câu gì đó rồi mới bước chân trái một cách cứng ngắc, dọc theo đường đi mà các thám tử đã nhường chỗ, thong thả từng bước tiến đến trước mặt cô.
Cuối cùng Gia Di không thể nhịn được nữa, nghiêng đầu nở nụ cười thật tươi.
Trong lúc cảm xúc kích động, thậm chí cô quên dùng tay che hai hàm răng trắng tinh lộ ra trong miệng mình, thật sự không được thục nữ cho lắm.
Thấy nụ cười của cô, cảm xúc căng thẳng của Phương Trấn Nhạc cuối cùng cũng vơi bớt một chút. Khi đứng trước mặt cô một bước, anh đưa hoa tươi cho cô.
Gia Di nhận lấy bó hoa, hít một hơi thật sâu, sau đó cúi đầu nhìn bó hoa được ôm trong lòng mình như sinh viên trong buổi lễ tốt nghiệp lên sân khấu chụp ảnh chung với giảng viên, nhìn chằm chằm vào anh, chờ mong quy trình kế tiếp.
Phương Trấn Nhạc hắng giọng, cầm ống quần kéo lên một chút, quay sang nhìn người khác quỳ chân trái hay quỳ chân phải, khựng lại trong chốc lát rồi quỳ xuống.
Quỳ xong lại phát hiện không lấy được hộp nhẫn bỏ trong túi quần, anh lúng túng đến mức sắc mặt đỏ bừng, khom lưng hơi đứng lên một chút, cố gắng lấy hộp nhỏ ra rồi mới quỳ lại lần nữa.
Gia Di nghiêng đầu buồn cười, đến khi quay mặt lại, gò má, vành tai và cổ của cô đều đỏ bừng.