Chương 1533: Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Người phụ nữ tự chế tạo bầu không khí 2
Phương Trấn Nhạc hít sâu một hơi, cuối cùng chậm rãi giơ cao chiếc hộp vuông nhung tơ đỏ đựng nhẫn, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Đầu lưỡi phát ra tiếng súng vang, Đàm Tam Phúc ở bên cạnh nhận được tín hiệu, lập tức lên tiếng:
“Thập Nhất, nữ thần thám, súng thần bá vương hoa, nữ Gia Cát Tây Cửu Long, chị Thập Nhất, khắc tinh của tội ác, sứ giả chính nghĩa, xin chào mỗi một Dịch Gia Di!”
Tam Phúc dứt lời, Lưu Gia Minh nói tiếp:
“Hồi mới gặp em là lúc đầu hè, lúc ấy anh nói với em muỗi cắn người ác quá, em vừa khẩn trương tỏ vẻ sẽ giải quyết vấn đề vừa nở nụ cười với anh, trông hơi ngốc nghếch. Nhưng khi thấy thi thể ghi chép, em lại không sợ hãi đến mức nôn mửa mà ngược lại còn nhìn chằm chằm vào thi thể không chớp mắt lấy một lần, có vẻ rất to gan. Sau này em còn chạy ngàn dặm xa xôi đến hiện trường vụ án tặng thuốc đuổi muỗi, còn may mắn nhìn thấy hung khí mà mọi người tìm rất nhiều lần cũng không tìm được, rồi phát hiện hung thủ như trúng thưởng. Sao trùng hợp đến thế, cứ như thần tướng từ trên trời giáng xuống.”
Nói được một lát, giọng Lưu Gia Minh trở nên nghẹn ngào, cuối cùng nói xong, cậu ta quay sang nhìn về phía Gary.
Gary sửa sang lại chiếc nơ, hắng giọng rồi mới tiếp lời Lưu Gia Minh nói tiếp:
“Anh rất tinh mắt, thấy ánh mắt của em vẫn dõi theo các thám tử đang bận rộn tìm kiếm manh mối, cứ như tràn ngập hứng thú đối với mỗi một giai đoạn công việc của tổ trọng án… khi đó anh đã biết em là một người vừa nhiệt tình vừa chuyên chú. Sau này chúng ta cùng nhau vượt qua hết vụ án này đến vụ án khác, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau học tập trưởng thành. Em chạy quá nhanh, ngay cả anh cũng không thể không cố gắng hơn nữa mới được.”
Lương Thư Nhạc tặng bông hoa hồng vẫn ngậm trên miệng cho Gia Di, ngẩng đầu nhìn cô như chú cún chỉ thấy được chủ nhân của mình, tiếp lời Gary nói từng từ:
“Dần dần, anh còn biết em có tấm lòng sắt son. Là người mà anh rất khó để không tôn trọng, không thưởng thức, cũng rất khó để không yêu phải em.”
Kiều Trị khẽ mím môi, nhìn các tiền bối đều có vẻ cảm động bên cạnh mình, hít thở thật sâu rồi tiếp lời:
“Trước kia anh cho rằng mình sẽ không bao giờ có được hạnh phúc. Hương Giang có năm triệu tám trăm sáu mươi ngàn người dân, nhưng muốn tìm được một cô gái sóng vai hợp tác cùng mình, tâm linh tương thông với mình, tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau, có thể chống lại mưa gió trong cuộc đời lâu dài, cho mình được hạnh phúc, cũng sẵn lòng tiếp nhận tình yêu, tình thân và tình bạn của mình, có lẽ sẽ không bao giờ gặp được đâu.”
“Mỗi ngày có vô số cuộc gặp gỡ bất ngờ, vô số người lướt qua bên cạnh nhau, có phải một người phù hợp với mình đã sớm trở thành khách qua đường hay không?”
Tần Tiểu Lỗi quỳ một chân ở đó như một ngọn núi nhỏ lại là chàng trai có trái tim mềm mại nhất trong các thám tử. Cậu ta lau nước mắt, cực kỳ có bầu không khí, nghẹn ngào hoàn thành lời thoại của mình:
“Mà một kẻ như anh, có vết sẹo trong lòng, rất khó để mở rộng cửa lòng tiếp nhận sự thay đổi, bận rộn đến mức hầu như không có cuộc sống riêng tư; cho dù anh có rất nhiều tiền, nhưng không biết hưởng thụ chút nào; không biết lãng mạn, cũng không biết lấy lòng con gái, không biết ăn diện…”
“Cảm ơn em, Dịch Gia Di, cảm ơn em bằng lòng chấp nhận một người như anh, bằng lòng yêu một người như anh.”
“Em tẩm bổ cuộc đời anh như mưa phùn ngày xuân, đúc lại thế giới tinh thần lôi thôi lếch thếch, mệt mỏi không buồn dọn dẹp của anh, làm chiến hữu của anh, dũng cảm giúp anh chữa trị vết thương lâu năm.”
“Sóng vai cùng anh trong công việc, dịu dàng ôm anh trong cuộc sống, mỗi ngày đều dùng sự nhiệt tình của em soi sáng cuộc đời của anh…”
Cuối cùng Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu, khi đôi mắt đỏ hoe của Gia Di nhìn về phía mình, khóe môi anh cong lên.
Anh giơ chiếc hộp nhung tơ đỏ trên tay lên cao hơn, vừa mở nắp hộp vừa nói:
“Gia Di, anh may mắn vì không bỏ lỡ tri kỷ tâm giao của mình, gặp được em duy nhất trong biển người mênh mông.”
“Trong cuộc sống tương lai, xin hãy tiếp tục yêu kẻ không hoàn hảo này nhé.”
“Anh sẽ giao tất cả của mình cho em, chỉ giao cho em. Cũng mong em hãy giao chính mình cho anh, anh sẽ dốc hết cuộc đời này, toàn bộ sức lực, lòng chân thành, yêu em bằng cả thể xác và linh hồn!”