Chương 1534: Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Người phụ nữ tự chế tạo bầu không khí 3
Chiếc hộp nhung đỏ được mở ra, viên kim cương 3 cara nằm trên nhung đen có vẻ rực rỡ chói mắt, như vầng trăng bạc tỏa sáng giữa bầu trời đêm.
Vòng ngoài của viên kim cương còn có một loạt kim cương tấm được nạm thành hình trăng non.
Khắp bầu trời có rất nhiều vì sao, nhưng chỉ có một mình em là vầng trăng.
“Xin hãy cho anh cơ hội được bạch đầu giai lão cùng em. Gả cho anh đi, Dịch Gia Di.”
Giọng Phương Trấn Nhạc trầm thấp, hơi run rẩy, dường như đang cố gắng kìm nén tâm trạng kích động của mình.
Gia Di chỉ chăm chú nhìn anh Nhạc, cảm xúc sôi trào, nước mắt gần như tuôn rơi.
Tam Phúc quỳ một chân ở bên trái chợt đứng dậy, khiến Gia Di giật nảy mình, nước mắt sắp trào ra cũng sợ hãi rụt về.
Tam Phúc lấy một vật từ trong túi quần, giũ một phát thật mạnh, lụa mỏng màu trắng chảy xuống như thác. Anh ta lưu loát giơ lên thật cao, cài lên đầu Gia Di, khăn voan cô dâu trắng tinh, tầng tầng lớp lớp lập tức xõa tung sau mái tóc của cô.
Gia Di vui sướng vuốt ve lụa mỏng, quay sang thì thấy Tam Phúc lại quỳ một chân xuống đất, vẫn giơ cao chiếc hộp đựng nhẫn kim cương nhỏ.
Cô buông mi nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, cuối cùng cười ra nước mắt.
Đang định vươn tay nói “Em đồng ý” thì Gary lại bất chợt đứng dậy, không biết lấy từ đâu ra một chiếc máy sấy, cắm vào ổ điện gần đó, cạch một tiếng bật nút khởi động, chĩa về phía mái tóc và khăn voan của Gia Di thổi gió nóng.
Khăn voan nhẹ bẫng và tóc dài tức khắc tung bay, nhẹ nhàng như tiên, nếu bỏ qua tiếng ù ù ồn ào của máy sấy thì chắc chắn cảnh tượng sẽ lãng mạn hơn nhiều.
Gia Di cười ngẩng đầu, kìm nén nước mắt và nụ cười.
Cô hít thở thật sâu, trịnh trọng đối diện với mọi người.
Cô vươn hai tay, đầu tiên đưa ngón trỏ tay trái đến trước mặt Lưu Gia Minh. Gia Minh Tử ha một tiếng, nở nụ cười đeo chiếc nhẫn kim cương nhỏ của mình vào ngón tay Gia Di.
Gia Di lại đưa ngón trỏ tay phải của mình đến trước mặt anh Tam Phúc… Cứ thế hết một lượt, sáu ngón tay của cô đều đeo nhẫn kim cương, rất giống một thổ hào siêu cấp.
Cả đám Tam Phúc cũng lần lượt đứng dậy vây quanh cô. Gia Di hít một hơi thật sâu, cuối cùng duỗi ngón tay về phía Phương Trấn Nhạc, giơ cao ngón áp út tay trái, trả lời rất lớn tiếng:
“Em đồng ý!”
Phương Trấn Nhạc mím môi, quay đầu sang một bên để kìm nén cảm xúc, sau đó mới quay về phía cô một lần nữa.
Anh lấy nhẫn ra, trịnh trọng, thong thả cầm chiếc nhẫn, nâng bàn tay của cô, đẩy chiếc nhẫn đến cuối ngón áp út của Gia Di.
Đầu ngón tay ma sát với trong ngón tay của cô, sinh ra nhiệt độ vô hạn, lan tràn khắp toàn thân, nhuộm đỏ đuôi mắt của anh.
Bỗng vô số cánh hoa hồng rơi xuống trên đỉnh đầu. Ngón áp út tay trái của Gia Di đã bị tròng vào, ngược lại dùng tay nắm chặt bàn tay của anh Nhạc, dùng sức kéo Phương Trấn Nhạc một cái.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía ném cánh hoa hồng, mới thấy Lưu Gia Minh đứng bên cạnh mình, móc từng đống cánh hoa từ trong túi áo, ném lên đỉnh đầu của cô và Phương Trấn Nhạc.
Khoác cánh hoa trên mình, Gia Di ôm Phương Trấn Nhạc thật chặt, ghé vào bên tai anh khẽ thì thầm: “I do.”
Anh vừa kích động vừa thẹn thùng, nhỏ giọng đáp lại: “Anh yêu em…”
Bỗng có tiếng vỗ tay vang lên ngoài cửa, chị Nhân và các thám tử tổ khác đã sớm chờ ngoài văn phòng đều ùa vào cửa, cùng nhau giơ súng bắn pháo giấy về phía văn phòng.
“Bùm bùm bùm!” Tiếng vang liên tục, vô số mảnh vụn lấp lánh sắc màu rực rỡ tung bay trong văn phòng.
Hòa lẫn với vô số tiếng cười, đã không thể phân biệt được người cười to nhất là ai.
Gia Di và Phương Trấn Nhạc nhẹ nhàng hôn môi, sau đó xấu hổ nhìn mọi người, tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người.
Lưu Gia Minh vẫn tiếp tục tung cánh hoa, nghiễm nhiên trở thành người chế tạo bầu không khí riêng của Dịch Gia Di.
“Chụp ảnh hết chưa?” Gary kéo Lưu Gia Minh sau lưng Phương Trấn Nhạc và Gia Di.
“Tất nhiên rồi!” Lưu Gia Minh chỉ vào camera mà mình đã đặt trên bàn làm việc từ đầu. Đèn chỉ thị của nó vẫn lóe lên, chứng minh nó đang thành thật làm việc —— ghi lại cảnh tượng mọi người cùng nhau chơi đùa, à không, là hiện trường cầu hôn quý giá mà anh Nhạc đã chuẩn bị tỉ mỉ.
Chị Nhân lau khóe mắt, ôm Gia Di thật chặt, cô gái mà cô tự tay giao cho tổ trọng án, tận mắt chứng kiến cô ấy dần dần trưởng thành:
“Tình yêu của người đàn ông rắn rỏi kiên cường lớn tuổi… Nóng bỏng quá, chị sắp bị nướng cháy mất rồi.”