Chương 1539: Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Chỉ được phép thành công, không được phép thất bại 2
Để bảo đảm cô ta chết hẳn, anh Ba lại rút dao ra đâm liên tiếp sáu nhát lên cổ và ngực cô ta, làm xong mới đứng dậy, đá văng cô ta ra.
Mấy vết thương trên người nạn nhân đều chảy máu ồ ạt. Cô ta nằm trong vũng máu, đôi mắt vẫn trợn tròn nhìn chằm chằm vào anh Ba. Đầu của cô ta dần dần rủ xuống, mãi đến khi không còn nhúc nhích dù chỉ một chút mà đôi mắt vẫn chưa nhắm lại.
“Mẹ kiếp!” Anh Ba mắng một tiếng “đen đủi” rồi xắn ống quần lên, nhìn dấu răng ứa máu trên cẳng chân, lại đạp lên thi thể người phụ nữ hai phát thật mạnh rồi mới vẫy tay gọi “Đá” và “Dưa Leo” rời đi.
“Dưa Leo” nhìn thoáng qua thi thể ngã xuống đất, mím môi im lặng một giây rồi mới xoay người đuổi theo anh Ba và Đá. Bởi vì ra ngoài vội vã nên cậu ta đóng cửa quá mạnh, cánh cửa vốn đã không chắc chắn va đập với khung cửa, bản lề bị bung ra, cửa sắt ngã sập xuống, lắc lư vang lên mấy tiếng kẽo kẹt, sau đó cũng như nữ chủ nhân trong nhà, rủ xuống ở đó không thể nhúc nhích được nữa.
“Dưa Leo!” Trong thang máy, anh Ba không kiên nhẫn thò cổ ra.
Dưa Leo vốn định đóng cửa lại, cuối cùng vẫn bỏ mặc cánh cửa bị hư, nhanh chóng chạy vào thang máy…]
Gia Di đứng trước cửa hiện trường phạm tội, nhìn thi thể ngã vào vũng máu, ngẩn người thật lâu, tựa như khoảng không yên ắng thật dài trong một bộ điện ảnh.
Một chiếc cửa hỏng mở rộng, ngã xiêu vẹo không thể khép lại với khung cửa.
Một nữ thanh tra quay lưng về phía mọi người, im lặng cầm cuốn sổ tay nho nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thi thể như đang suy tư.
Trong nhà là thi thể nữ tính trần trụi ngã vặn vẹo trên sàn nhà, một sinh mệnh mấy giờ trước còn tươi sống, giờ đây cứ như một vật chết không có tôn nghiêm.
Hết thảy đều im lặng, nhưng dường như tràn ngập sức dãn động thái.
Lúc vừa bước ra từ thang máy, Trần Quang Diệu của bộ phận giám định thấy cảnh tượng như vậy. Anh im lặng một lát rồi mới vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai Gia Di:
“Madam.”
“Anh Đại Quang Minh.” Gia Di quay lại gật đầu với Trần Quang Diệu, sau đó lùi về sau một bước, mời anh ta dẫn dắt đội ngũ thăm dò hiện trường.
…
[Ba người đàn ông nói giọng đại lục: anh Ba là một thanh niên cao to, khoảng chừng 30 tuổi, thoạt nhìn ôn hòa nhưng thực ra rất nóng tính dễ nổi cáu; Dưa Leo là một thanh niên có rất nhiều sẹo mụn trên mặt, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, thận trọng nhưng hơi nhát gan; Đá là một thanh niên vẫn đi theo bên cạnh anh Ba, rất ít nói, cứ cúi đầu im lặng, khoảng chừng hai mươi tuổi.]
[Có ‘phi vụ’ lớn phải làm] chúng sẽ còn tiếp tục gây án!
[Trong quá trình giết người không có bất cứ hành vi che giấu dấu vân tay, dấu chân các thứ] nhưng trong kho vân tay của sở cảnh sát Hương Giang có lẽ cũng sẽ không tìm được dấu vân tay tương xứng với họ.
Gia Di viết tin tức vào sổ tay, sau đó nhìn chằm chằm một lát rồi mới cất vào túi quần.
Đi đến trước cửa căn hộ xảy ra hung án, Gia Di hỏi Trần Quang Diệu: “Anh Đại Quang Minh, phát hiện mấy cặp dấu chân?”
Trần Quang Diệu vừa gọi A Kiệt chụp lại nhiều vết giày với những dấu chân khác biệt, đang thu thập dấu vân tay trên hung khí, vừa nghĩ rằng có lẽ hung thủ không chỉ một người thì nghe thấy câu hỏi của Gia Di.
Anh còn chưa nói rõ không chỉ có một đôi dấu chân, dấu vân tay không chỉ có một loại, tình huống hỗn loạn ở hiện trường cũng không giống một người có thể gây ra, sao Gia Di lại đặt câu hỏi ‘có mấy cặp dấu chân’?
Cứ như thể cô đã biết nghi phạm không chỉ có một người vậy.
Nhưng… Cô là Dịch Gia Di mà.
“Thấy được từ dấu chân dính máu kiểu dáng khác nhau hả?” Trần Quang Diệu chỉ vào mấy dấu chân dính máu không hoàn chỉnh trên sàn nhà, thắc mắc đặt câu hỏi.
“Đúng vậy.” Gia Di không nhiều lời, chỉ nghiêm túc gật đầu.
Trần Quang Diệu chấp nhận lời giải thích của cô, nói thẳng: “Đến lúc này tôi đã phát hiện ba loại dấu chân với hoa văn đế giày khác biệt, còn có hai dấu vân tay của ngón cái tay phải hoàn toàn khác biệt, tạm thời suy luận có lẽ đã từng có hai hoặc nhiều hơn hai người cầm hung khí này. Sau khi nạn nhân bị thương chảy máu, từng có ít nhất ba người xuất hiện tại hiện trường hung án.”
“OK.” Nhận được thông tin mà mình muốn biết, Gia Di lại lùi ra khỏi hiện trường.