Chương 1540: Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Chỉ được phép thành công, không được phép thất bại 3
Trùng hợp lúc này đám Lưu Gia Minh cũng đến đây. Gia Di lập tức ra lệnh cho họ đi theo Tam Phúc tìm kiếm nhân chứng mục kích, thu thập khẩu cung, hoặc là đi theo bộ phận giám định và bộ phận pháp y để thăm dò hiện trường.
Sau khi an bài xong, cô dẫn Tần Tiểu Lỗi đi thang máy xuống lầu, tìm ông cụ gác cổng.
“Cụ ơi, tôi có thể xem danh sách ghi tên khách ghé thăm được không?” Gia Di đặt tay lên quầy, quay đầu quan sát cầu thang bộ và thang máy.
“Tất nhiên rồi madam, cô cứ xem thoải mái.” Ông cụ gác cổng đứng sau quầy, vẻ mặt phấn khởi hơn ngày xưa rất nhiều. Ông ta vừa giao danh sách ghi tên khách ghé thăm cho Gia Di vừa xem cánh phóng viên đang tụ tập trước khu vực giăng dây cảnh báo bên ngoài tòa nhà.
Gia Di nhìn lướt qua danh sách ghi tên, nhờ Tần Tiểu Lỗi sao chép một phần rồi chỉ vào ghi chép khách ghé thăm nhà người chết, hỏi: “Cụ ơi, chỗ ghi tên này biểu hiện hôm nay chỉ có một người đến thăm nạn nhân thôi, đúng không?”
“À, cô hỏi cô gái sống trên tầng 6 tòa nhà C ấy hả? Đúng là chỉ có một người.” Ông cụ xem danh sách ghi tên, chần chờ trong chốc lát rồi vẫn cười trả lời.
Gia Di hít sâu một hơi. Nếu ông cụ gác cổng chỉ thấy được một người thì có lẽ hai tên khác đã lén lút đi cầu thang bộ lên lầu.
Nhưng lúc đến đây, chúng chỉ muốn mua vui, không có khả năng đoán trước được mình sẽ giết người, vì sao lại phải trốn tránh ông cụ gác cổng? Trong mắt ba người kia, chắc hẳn chúng chỉ đến đây tìm lâu phượng để bóc bánh trả tiền một cách bình thường, sẽ không xảy ra chuyện gì, tất nhiên cũng sẽ không có ai báo cảnh sát. Cho nên chúng không cần thiết leo cầu thang bộ làm chi cho mệt mỏi, còn phiền phức nữa.
Hơn nữa, nếu đúng như lời ông cụ gác cổng, ông ta chỉ thấy một người thì khi Gia Di tìm họa sĩ đến đây hỏi nhân chứng mục kích duy nhất khi ấy là ông cụ này thì cũng chỉ vẽ được chân dung của một tên nghi phạm.
Nếu đăng báo truy nã thì xác suất thành công khi truy nã một người sẽ nhỏ hơn đồng thời truy nã ba người rất nhiều.
Gia Di gõ ngón tay lên danh sách ghi tên, ngẩng đầu quan sát ông cụ hết nhìn đông sang nhìn tây, ưỡn ngực nghiêm mặt nói:
“Cụ ông, nếu danh sách khách ghé thăm có sai sót gì thì cùng lắm chỉ bị ghi tội là sai lầm trong công việc thôi. Nhưng nếu nói dối với cảnh sát, ảnh hưởng tới quá trình phá án của cảnh sát thì có lẽ sẽ phạm phải tội gây trở ngại cho người thi hành công vụ, có khả năng sẽ ngồi tù đấy.”
Vẻ mặt Gia Di không hung dữ, giọng điệu lại hết sức nghiêm túc. Lông mày của cô bị đè thấp, ánh mắt lạnh lẽo như tia chớp bắn về phía ông cụ gác cổng, toàn thân lộ ra sức mạnh đe dọa, không cho phép mạo phạm.
“…” Nếp nhăn trên mặt ông cụ gác cổng run rẩy, theo phản xạ muốn cãi lại vì chính mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người đang đứng trước mặt ông ta là thanh tra Dịch Gia Di vốn nổi tiếng là nữ Gia Cát, những tên tội đồ tội ác tày trời cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của cô, một ông già nửa vời hời hợt như ông ta chẳng lẽ có thể lừa gạt cô được sao?
Nếu tiếp tục nói dối mà bị cô nhìn thấu thì có khi nào mình sẽ thật sự bị tố cáo lên tòa không…
Ông cụ hơi khẩn trương mấp máy môi, mấy giây sau mới cay đắng nhìn Gia Di rồi lại nhìn Tần Tiểu Lỗi, cuối cùng lên tiếng thừa nhận:
“Thằng cầm đầu bảo tụi nó đi cùng nhau, kêu là chỉ cần ghi tên một người là đủ. Tôi còn định kêu nó đăng ký họ tên và thông tin cá nhân của cả ba ngươi, nhưng nó trừng tôi một phát, rất hung dữ, tôi không dám kêu nó đăng ký nữa… Madam, tôi thật sự không cố ý lừa gạt cô đâu…”
“OK, là ba người đúng không?” Gia Di xác nhận lại lần nữa.
Ông cụ gác cổng nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu.
Gia Di lấy điện thoại cục gạch ra, vừa tiến về phía cầu thang bộ vắng người ở nơi xa, vừa nói với Tần Tiểu Lỗi: “Cậu ghi chép lại lời khai của ông cụ một lần nữa.”
Tần Tiểu Lỗi gật đầu, áy náy nói: “Sorry, madam, tôi không ngờ ông cụ lại nói dối.”
“Không sao, sau này mỗi lần ghi chép lời khai thì nghi ngờ nhiều hơn một chút, tăng thêm chút tinh thần truy hỏi đến cùng là được.” Gia Di vỗ vai Tần Tiểu Lỗi, mỉm cười an ủi cậu ta rồi nói: “Đi thôi.”