Chương 1557: Ngoại Truyện 6: Sứ mệnh nhất định phải hoàn thành 2
Cảm xúc Gia Di sục sôi, cúi đầu nhìn theo ngón tay của ông ta, trong tai truyền vào lời nói của Hồ Thiên Nguyệt:
“Cổ tay của tôi bị khóa với vali da, tôi còn thì nó cũng còn.”
Gia Di mím môi thành một đường thẳng tắp, trong mắt lấp lánh ánh sáng, khi ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Thiên Nguyệt, ánh mắt của cô đã khác hẳn lúc trước.
“Madam, hiện tại nó đang ở trong biệt thự phía đông.” Hồ Đức Hải thu hồi ngón tay, đặt tay lên mặt bàn, trầm giọng gằn từng chữ.
…
Rạng sáng, Hồ phủ chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng Gia Di lại không ngủ được.
Cô đứng dậy, bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, đi đến trước bảng trắng, dùng tấm mút lau sạch toàn bộ chữ viết trên tấm bảng trắng thứ hai.
Cô khoanh tay đứng trước bảng thật lâu, từ lúc đầu nhận được tình báo của Rồng Đen, dần dần chải chuốt logic từng tí một.
Lúc đó Rồng Đen nói rằng bạn bè của anh ta nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người đại lục, nhưng dù sao người nghe lén cũng không cùng phòng với đám người đại lục kia nên chỉ nghe được đôi câu vài lời.
Gia Di chuyên môn dẫn theo Tam Phúc đi lấy lời khai của Rồng Đen và các bạn bè của anh ta. Trên thực tế họ chỉ nghe lén được một số từ khóa:
[Hồ Thiên Nguyệt]
[Tỷ phú Hồ]
[Rất nhiều tiền]
[Phi vụ lớn]
…
Hiện tại đã biết hung thủ giết chết lâu phượng ở Hồng Khám, là cùng một nhóm người với ba tên hung thủ mà người cung cấp thông tin biết được là “chuẩn bị bắt cóc con cái nhà họ Hồ”.
Nói cách khác, ba tên hung thủ mà Gia Di nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh, là cùng một nhóm người với ba kẻ “chuẩn bị bắt cóc con cái nhà họ Hồ” mà người cung cấp thông tin nhắc đến.
Lại kết hợp với đối thoại của ba tên hung thủ trong dòng chảy hình ảnh…
Ba người đại lục kia đến Hương Giang, là vì một món đồ trị giá mấy triệu bảng Anh!
Trên thực tế, suy đoán hiện giờ của cảnh sát, thông tin mà bộ phận tình báo thu thập được, cũng không thể chứng minh trăm phần trăm rằng người đại lục muốn bắt cóc Hồ Thiên Nguyệt!
Gia Di bỗng cảm thấy hô hấp dồn dập, cô quay đầu nhìn về phía mấy màn hình TV theo dõi phát sáng giữa phòng ngủ tối tăm.
Bốn cảnh sát PTU đang canh gác trước cửa phòng ngủ chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào, còn có rất nhiều vệ sĩ bên ngoài biệt thự phía tây, cùng với toàn bộ tài nguyên cục cảnh sát đều đổ vào vụ án “bắt cóc con cái nhà họ Hồ” này…
Sai lầm!
Tất cả đều sai lầm!
Gia Di đi qua đi lại mấy vòng trong phòng ngủ, sau đó xoay người rời khỏi phòng ngủ, bất chấp lúc này đã qua khuya mà lập tức gọi điện đến nhà riêng của cảnh ti Hoàng.
Tiếng chuông vang lên thật lâu mới có giọng nữ khàn khàn vang lên.
Gia Di lập tức nói ngay: “Chị Aya, em là Dịch Gia Di đây. Em có chuyện quan trọng muốn nói với Sir Hoàng, có thể kêu Sir Hoàng nghe máy được không?”
“Là Thập Nhất à? Chờ chút.” Người bắt máy là Aya, vợ của Sir Hoàng. Sau khi nghe thấy giọng Dịch Gia Di, bà ấy hắng giọng rồi xoay người che ống nói điện thoại, hô to tên của cảnh ti Hoàng, sau đó lại nói vào ống nghe điện thoại: “Chờ chút, ông ấy đang đến.”
“Cảm ơn chị Aya.”
“Đã khuya rồi mà em vẫn đang làm việc hả? Mặc dù em còn trẻ, nhưng cũng nên trân trọng sức khỏe của mình đấy nhé.”
“Em biết rồi, xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ của vợ chồng chị.”
“Không sao đâu. Các thanh niên đều đang làm việc, trưởng quan như ông ấy sao còn mặt mũi để ngủ say sưa nữa chứ. Đều già đầu rồi, thật sự không biết vì sao ông ấy vẫn có thể ngủ ngon giấc đến thế.” Dứt lời, Aya ngoảnh đầu lại thấy chồng mình đến gần, bèn nói với Dịch Gia Di: “Ông ấy đến rồi, hôm nào em không bận việc thì hẹn chị đi uống trà nhé.”
Sau khi tiếp ống nghe điện thoại, cảnh ti Hoàng hắng giọng rồi mới hỏi: “Có chuyện gì vậy chị Thập Nhất?”
“Sir, mục tiêu mà người đại lục muốn bắt cóc không phải Hồ Thiên Nguyệt, mà là món đồ cổ do Hồ Đức Hải mang về từ nước ngoài. Chúng ta đã sai lầm rồi, tất cả ban ngành và cá nhân tham dự vào vụ điều tra và công tác bảo vệ lần này đều phải lập tức thay đổi mục tiêu mới được. Tôi đoán đối phương sẽ hành động rất nhanh. Hồ tiên sinh hẹn viện bảo tàng đại lục giao nhận tại hải quan La Hồ vào ngày mùng 9, hiện tại là rạng sáng 3 giờ ngày mùng 8, không còn nhiều thời gian cho chúng ta nữa.” Gia Di vội vàng nói.