Chương 1565: Ngoại Truyện 6: Đêm trước bình minh 3
“Mà huy động lực lượng cảnh sát từ sở cảnh sát quận Trung Ương đến biệt thự nhà họ Hồ chi viện cũng cần khoảng nửa giờ. Chờ đến khi đạo tặc tìm được [Sĩ Nữ Quyên] thì rất có khả năng đã bị cảnh sát bao vây kín mít chung quanh, căn bản là không thể trốn thoát.”
“Vệ sĩ cảnh sát đóng quân ở phía đông và phía tây cùng nhau xuất động bắn nhau với đạo tặc, tính thêm cả thời gian bị kéo dài này thì sẽ còn tốn nhiều thời gian hơn.”
“Nếu tôi là đạo tặc, chắc chắn sẽ không sử dụng phương pháp ngốc nghếch này.”
Gia Di lắc đầu trả lời.
“Cho nên?” Cảnh ti Hoàng cau mày, ngồi trong văn phòng cũng vô thức căng thẳng cả người theo sự khẩn trương như trong trường hợp mà Gia Di miêu tả.
“Nếu là tôi, có lẽ sẽ thông qua việc thiêu cháy hai căn biệt thự phía đông và phía tẩy để ép chủ nhân cấp cứu bảo vật [Sĩ Nữ Quyên], sau đó mới tiến hành cướp đoạt. Dù sao thì cho dù thật sự món đồ cổ đó bị thiêu cháy hư hao, người thiệt hại cũng vẫn là Hồ Đức Hải, bọn cướp mạo hiểm bằng cách này vẫn rất có giá trị.” Gia Di hơi mím môi: “Do đó, nếu sắp xếp nhân lực trọng điểm ở biệt thự phía đông thì rất có khả năng sẽ dẫn đến thương vong không cần thiết. Mặc dù phía tây cũng có khả năng bị phóng hỏa, nhưng chúng tôi đã sắp xếp trang thiết bị cứu hỏa đầy đủ, hơn nữa bố trí ngăn cách ngọn lửa cháy lan dưới sự hướng dẫn của các chuyên gia bộ phận giám định và bộ phận pháp y, làm vậy sẽ ổn thỏa hơn.” Mặc dù đang gọi điện thoại, nhưng Gia Di vẫn gật đầu theo thói quen.
“OK…” Tư duy của cảnh ti Hoàng cũng nhanh chóng phát huy theo. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ông ta cũng vô thức gật đầu, khen một tiếng “tư duy kín đáo”, đang định dặn dò một câu mong cô bảo vệ chu đáo toàn bộ cảnh sát, nhưng do dự một lát, ông ta vẫn nuốt về những lời nói lo lắng ấy, không gây áp lực thêm cho Gia Di, ngược lại nói:
“Tôi đã chào hỏi trước với cảnh sát trưởng của sở cảnh sát quận Trung Ương, ông ấy đã đồng ý rạng sáng ngày mùng 9, toàn bộ cảnh sát đều sẽ chờ đợi mệnh lệnh trong ký túc xá dưới chân núi Thái Bình. Nếu thật sự xảy ra án kiện khẩn cấp thì buổi sáng sơn đạo thông suốt, họ chỉ cần nhảy xuống giường thì có thể xuất phát ngay lập tức, chạy đến biệt thự nhà họ Hồ trong vòng tối đa 15 phút.”
“Quá tốt, cảm ơn Sir Hoàng!” Gia Di trả lời với tinh thần phấn chấn.
“Áo chống đạn, nón bảo vệ có đủ hết không? Cô còn nhu cầu nào nữa?” Cảnh ti Hoàng quan tâm hỏi.
“Sir Hoàng, tôi còn cần hai tay súng bắn tỉa.”
…
Trên này làm gì có kế sách thần kỳ như Gia Cát không tồn tại một sơ hở, đơn giản là bóc lột bộ não đến tận cùng, không ngừng thiết lập sự lựa chọn của đạo lực, không ngừng giả thiết khó khăn sẽ có khả năng xuất hiện, sau đó phá giải từng cái một, bố cục từng cái một mà thôi.
Không có một người chỉ huy vào vung quạt lông lên thì có thể dự đoán trước trăm phần trăm, uống trà đánh đàn có thể dọa lui thiên quân vạn mã.
Sự thấp thỏm và khẩn trương trong lòng chỉ có chính mình biết. Những người ẩn náu trong bóng tối, sẽ bùng nổ liều mạng với kẻ địch bất cứ lúc nào không phải là những quân cờ không có sinh mạng, mà là một đám người có gia đình, có cha mẹ, có con cái.
Gia Di nhận nhiệm vụ bảo vệ Hồ Thiên Nguyệt, lại nhận ủy thác của Hồ Đức Hải, chẳng những phải chịu trách nhiệm cho sự an nguy của Hồ đại tiểu thư và bảo vật của Hồ Đức Hải tiên sinh mà còn phải chịu trách nhiệm cho sinh mạng của các chàng trai kia.
Không được thiếu một người nào… Không được thiếu một người nào…
22 giờ đêm khuya, hai tay súng bắn tỉa rốt cuộc lặng lẽ đến biệt thự nhà họ Hồ.
Một người là nữ cảnh sát 33 tuổi cao gầy, một người khác là nam cảnh sát 29 tuổi nhỏ gầy —— họ là do Sir Hoàng đích thân chạy đến trụ sợ chính của cục cảnh sát Hương Giang, đứng trong văn phòng trưởng quan, trò chuyện xong mới được phê duyệt đặc biệt đến đây.
Sau khi thu xếp hai người ở một vị trí cao bên ngoài biệt thự nhà họ Hồ, đã xác nhận chưa từng bị đạo tặc ghé thăm, Gia Di cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi. Có tay súng bắn tỉa bảo vệ, hệ số an toàn của họ lại được tăng lên một chút.
Vừa ngồi xuống băng ghế, thầm nghĩ nên ngủ một giấc để nghỉ ngơi dưỡng sức trong khoảng thời gian cuối cùng, bỗng điện thoại cục gạch đeo bên hông lại vang lên.
Lần này người gọi điện không phải là đồng nghiệp trong sở cảnh sát, mà là Dịch Gia Đống:
“Gia Di, nhiệm vụ của em thế nào rồi?”