Chương 1566: Ngoại Truyện 6: Thiên La Địa Võng 1
Kế tiếp, anh Dịch quan tâm cô có ngủ được một giấc no say hay không, có ăn cơm đầy đủ hay không, mới nhắc đến chuyện quan trọng đã chọn ngày trước, phát thiệp mời xong xuôi.
Chiều tối ngày 9, Dịch Ký đã được xây dựng thêm và trang hoàng xong lại lần nữa khai trương, mời các bạn bè, khách quen, rất nhiều phóng viên từng viết bài tuyên truyền cho Dịch Ký đều đến tham dự, trong đó cũng bao gồm cả Tra tiên sinh của [Nhật Nguyệt Báo], tài tử hạnh phúc Thái tiên sinh, với cả các bạn bè mới hay cũ của Dịch Ký đều sẽ tề tựu một đường.
“… Em có đến được không?” Đã mấy ngày không được gặp em gái, Dịch Gia Đống quan tâm hỏi.
“Chị cả nhất định phải đến, lúc cắt băng chị cả cũng phải cắt chung đấy nhé!” Giọng Gia Như truyền vào ống nghe điện thoại.
Gia Di ngẩng đầu nhìn đường chân trời ngăn cách giữa bầu trời và mặt biển đã dần dần bị bóng đêm nặng nề che khuất, siết chặt bàn tay, cuối cùng hít thở thật sâu, cố gắng nói một cách nhẹ nhàng:
“Em nhất định sẽ đến đúng giờ!”
…
Tranh chân dung của ba người anh Ba bị đăng lên báo truy nã, dẫn đến việc hành động của chúng bị giới hạn rất lớn.
Sau này để liên lạc với chúng, Tom Trương không thể không tốn nhiều công sức hơn. Ngày mùng 8, sau khi ba người đại lục này từ Trung Hoàn dọn đến một nhà dân nằm dưới chân núi Thái Bình, Tom Trương dẫn dắt đội ngũ một lần nữa thảo luận về kế hoạch sáng sớm ngày mùng 9.
“Bất kể cảnh sát và bản thân Hồ Đức Hải có phát hiện chuyện chúng ta sẽ cướp [Sĩ Nữ Quyên] hay không thì chắc chắn cũng sẽ tăng mạnh công cuộc tuần tra và bảo vệ vào đêm khuya, tất cả mọi người sẽ phỏng đoán chúng ta chắc chắn sẽ hành động tranh thủ màn đêm.”
Tom Trương thong thả bước đi quanh bàn tròn, lúc suy nghĩ, con người của gã lập lòe, gương mặt căng thẳng:
“Nhưng chúng ta lại cứ không làm như vậy.”
“Ban ngày đông người nhiều mắt, chắc chắn không thích hợp hành động, nhất là đường xá đông đúc, lúc chạy trốn và giao tiếp đều sẽ bị ảnh hưởng, cho nên chúng ta chọn buổi sáng sớm.”
“Sau một đêm bình yên trôi qua, người phụ trách canh gác chắc chắn sẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho rằng mình lại chịu đựng qua một đêm, thậm chí sẽ nảy sinh ý nghĩ ‘ôi dào, căn bản là không có ai định cướp bóc hết’.”
“Chắc chắn đây sẽ là thời điểm chúng lơi lỏng nhất, cho nên chúng ta chọn thời điểm này, mọi người có ý kiến nào khác không?”
Mười lăm tên thuộc hạ lần này đi theo Tom Trương hành động giả vờ giả vịt trầm ngâm một lát, sau đó lần lượt lên tiếng:
“Bọn em không có ý kiến gì hết, đều nghe anh Tom.”
“OK.” Tom Trương lại nói mấy câu, mọi người đều không có ý kiến, gã mới vỗ tay một cái, cười nói: “Hôm nay đừng uống rượu, đừng dây cà ra dây muống, nhưng phải ăn một bữa no nê. Lát nữa tôi dẫn các cậu đi ăn một bữa cơm Pháp, nâng cao sĩ khí của mọi người, sau đó ngủ một giấc no nê, ngày mai chúng ta làm một vố lớn.”
Các anh em cười hô to, sau đó được A Cường dẫn ra khỏi phòng.
Mấy phút sau, A Cường quay về phòng, khép cửa lại đi đến bên bàn, thấy Tom Trương vẫn đang suy nghĩ, anh ta hơi lo lắng hỏi: “Anh Tom còn lo lắng gì nữa?”
“Cảnh sát quá yên ắng, trước kia chúng ta chỉ cần làm chút chuyện gì đó thì chúng đều sẽ kêu ầm lên, lần này lại yên ắng không một tiếng động… Tao cứ thấy bất an.” Tom Trương trầm ngâm một lát rồi quay đầu nói: “Sáng sớm ngày mai, tao sẽ không đích thân lên đỉnh núi Thái Bình tham gia nhiệm vụ này. Sau khi sắp xếp đám A Vũ xong, mày cùng tao ở dưới chân núi Thái Bình chuẩn bị.”
“Chân núi?” A Cường hơi thắc mắc.
“Tao nhận được tin tuyệt mật, có vẻ ngày mai sẽ là ngày Hồ Đức Hải đưa [Sĩ Nữ Quyên] rời cảng. Nếu nhiệm vụ sáng sớm thành công thì chúng ta sẽ tiếp ứng dưới chân núi, lấy được [Sĩ Nữ Quyên] rồi lập tức đưa nó đi. Lỡ nhiệm vụ sáng sớm thất bại thì chúng ta ở dưới chân núi chuẩn bị sẵn sàng để đe dọa Hồ Đức Hải.” Tom Trương im lặng thật lâu rồi nói tiếp: “Chắc hẳn các anh em sẽ không khai ra tao, chúng sẽ mong chờ tao cứu chúng ra ngoài, nhưng ba người đại lục kia thì khó mà nói. Lỡ nhiệm vụ thất bại, cho dù cảnh sát không tìm được bằng chứng thiết thực chứng minh tao nhúng tay vào vụ này, nhưng thấy tao không ở trên núi thì rất có khả năng sẽ nghi ngờ tao còn hậu chiêu, cho nên đe dọa dưới chân núi…”