Chương 1569: Ngoại Truyện 6: Thiên La Địa Võng 4
Vẩy giọt sương trên người rơi xuống, kìm nén cái giá lạnh của sáng sớm, anh Ba hít sâu một hơi, vẫy tay gọi ‘Dưa Leo’ và ‘Đá’ cũng đang nằm trong bụi cỏ trên gò đất cao mà lúc trước chúng từng đến đây thăm dò, ba người thong thả lại gần biệt thự, vừa quan sát chung quanh vừa hoạt động tứ chi, dần dần tìm về trạng thái tốt nhất.
Chúng đi đến tường vây ngoài biệt thự, xoay người trèo lên tường vây, cắt đứt gai phòng trộm rồi xoay người lại lắc lư dây lụa màu đỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước về phía cách đó không xa.
Từ hướng đó, lập tức có một sợi dây lụa đỏ khác được giơ lên cao, cũng đáp lại bằng tần suất tương tự.
Lúc này anh Ba mới nhảy xuống tường vây, 15 tên tội phạm khác đã được Tom Trương sắp xếp mai phục ở chỗ khác cũng khom lưng thật thấp, nhanh chóng lại gần tường vây của biệt thự.
…
Gia Di đang cầm ống nhòm quan sát chung quanh biệt thự không biết lần thứ mấy, nhất là tại phương hướng mà Teresa phát hiện dấu vết cắm điểm của bọn đạo tặc.
Bỗng có tiếng gõ truyền đến từ tai nghe. Con ngươi trong mắt Gia Di co rụt lại, lập tức cầm đèn pin soi ngang một đường trước cửa sổ.
Ngay sau đó, tiểu đội rằn ri đã mai phục bên ngoài vị trí cắm điểm của bọn cướp từ sáu giờ trước tức khắc đứng dậy, kéo kẹp bẫy thú bị đè dưới thân từ trước ra, đặt đúng vị trí rồi lấy dây thừng lưới vây nhét trong túi, lần lượt truyền cho từng người một, siết chặt mấu nối, tạo ra một tấm lưới dây thừng mặc dù không đủ chắc chắn, nhưng vẫn đủ để chặn một số người chạy trốn ở bên ngoài trong thời gian ngắn nhất, động tác nhanh nhẹn thuần thục như thể đã được huấn luyện nhiều lần.
Kế tiếp, họ lại nhanh chóng chạy về phía cây cao đã bố trí từ trước, lưu loát trèo lên thân cây, nhanh chóng cầm lấy bóng đèn.
“Cheng!”
“Cheng!”
“Cheng!”
Từng chiếc đèn công suất lớn tốn điện lần lượt sáng lên, tựa như mặt trời sáng rực chiếu rọi ngay trước mắt trong sắc trời vẫn bị sương mù che mờ lúc sáng sớm, tỏa sáng phát nhiệt với tư thế có thể chói mù mắt mọi người.
Trong khoảnh khắc này, tiểu đội rằn ri đã mai phục suốt nửa đêm ngoài trời mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Họ không hẹn mà cùng nhớ tới lúc mở cuộc họp lúc trước, Gia Di từng nói với họ:
“Có lẽ bọn cướp sẽ mai phục trước, trừ phi chúng đạp trúng người các anh rồi phát hiện các anh, không thì các anh không được phép nhúc nhích. Trong trạng thái chúng đang mai phục, chúng ta cũng không thể bắt giữ chúng, thứ nhất là vì hành động như vậy quá mạo hiểm, thứ hai là vì cho dù bắt được chúng, nhốt qua 48 giờ vẫn phải lập tức thả tự do cho chúng. Mặc dù có lẽ sẽ hóa giải được nguy cơ trước mắt, nhưng O ký đã chờ cơ hội bắt giữ bọn chúng quá lâu rồi, chúng ta không thể thả tự do cho chúng trở về làm người dân bình thường. Huống chi cho dù chúng bị bắt giữ, chúng ta vẫn không biết kế tiếp còn nhân mã nào khác hay không, cho nên nhất thiết không thể rút dây động rừng.”
Mấy giây sau, tiểu đội rằn ri lại bấm nút máy ghi âm đã được giấu kín từ trước, bắt đầu truyền phát băng từ đã ghi âm từ trước với âm lượng rất lớn:
“Các người đã bị cảnh sát bao vây, hãy lập tức tước vũ khí đầu hàng!”
“Bọn cướp bên dưới, các người đã bị bao vây kín kẽ, hãy lập tức từ bỏ chống cự!”
Vô số tiếng kêu gọi vang dội mạnh mẽ vang lên, va vào màng nhĩ đến mức đau đớn.
Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống từ bốn phương tám hướng, tiếng gầm cũng vang vọng chung quanh —— dường như bọn cướp đã bị thiên quân vạn mã bao vây, thanh âm và ánh sáng mạnh chấn nhiếp mỗi một tên cướp bên dưới, nếu tố chất tâm lý yếu một chút thì e rằng đã sợ đến mức vỡ gan.
…
Lưu Gia Minh đứng trong biệt thự phía tây nhanh chóng đeo kính che ánh sáng, đồng thời cầm điện thoại cục gạch mà anh Nhạc chuẩn bị cho cậu ta từ trước, thành thạo bấm số điện thoại gọi cho cảnh ti phụ trách nhiệm vụ lần này của sở cảnh sát quận Trung Ương.
Tiếng chuông vang lên hai lần, đối phương bắt máy.
“Hành động.” Gia Minh nói ngắn gọn xúc tích.
“OK!” Đối phương cũng trả lời rất lưu loát.
Lưu Gia Minh lập tức cúp điện thoại, đứng dậy đội nón bảo hộ, sau đó nhanh chóng trở về bên cửa sổ mà mình phụ trách, cầm súng chĩa về phía bọn hung đồ bên dưới.
Cậu ta hít thở thật sâu, trong đầu cũng nhớ lại lời nói của Gia Di: “Anh Gia Minh, anh và đám Gary bảo vệ tốt cửa sổ bên này. Chỉ khi nào chờ đám đạo tặc đến chỗ này, chạy vào bên trong thì các anh mới nổ súng, những lúc khác chỉ cần theo dõi, chờ đợi là được. Chúng ta phải khống chế bọn cướp theo thứ tự theo tiết tấu, đừng chiến đấu lung tung, OK?”