Chương 1570: Ngoại Truyện 6: Thiên La Địa Võng 5
Cậu ta cắn chặt hàm răng, cẩn thận theo dõi khu vực mà Gia Di đã vạch ra cho họ. Đây là bộ phận mà họ phải trông chừng, trước khi bọn cướp xông vào, họ chỉ cần gửi gắm lòng tin cho các đồng đội khác là được!
…
Ba người anh Ba và 15 người của Tom Trương đều đã nhảy vào tường vây của biệt thự, chung quanh bỗng sáng ánh đèn còn chói mắt hơn cả ban ngày, chiếu sáng bọn chúng không thể che giấu.
Trái tim mọi người đều run lên, vẻ mặt tràn ngập khó tin và kinh hoàng. Trong đám người mà Tom Trương phái tới thậm chí còn có hai tên định xoay người trèo tường chạy trốn theo đường cũ, thậm chí chúng còn chưa từng rút súng đeo bên hông.
Ngay sau đó, hai tiếng súng lần lượt vang lên từ phương hướng bất đồng, một viên đạn bắn trúng vị trí chỉ cách ngón tay của tên đạo tặc định chạy trốn 10 cm, viên thứ hai bắn trúng vị trí cách đỉnh đầu của một tên đạo tặc khác khoảng chừng hai nắm tay.
Hai người sợ đến mức lùi về sau liên tục, rút súng theo phản xạ nhìn về phía bắn ra viên đạn với vẻ mặt đề phòng.
Hai tay súng bắn tỉa canh giữ ở chỗ cao nhìn chằm chằm vào ống ngắm, nhắm ngay bọn đạo tặc đã bị ánh đèn công suất cao chiếu sáng như ban ngày. Chỉ cần có bất cứ một tên nào muốn chạy trốn hoặc nấp vào góc, họ sẽ lập tức bóp cò súng cảnh báo, giống như loài chó Border Collie chăn cừu, ngay khi bọn cướp vừa bị níu chân thì thử trói buộc chúng ở vị trí dễ khiến người khác chú ý nhất.
Hai tay súng bắn tỉa mai phục vững vàng tại chỗ, tay bóp cò súng rất ổn định, trong đầu chỉ nghĩ đến mệnh lệnh của Gia Di:
“Sau khi phát hiện mình bị bao vây, chắc chắn trong số bọn cướp sẽ có kẻ muốn chạy trốn, đến lúc đó cứ nổ súng cảnh cáo chúng.”
“Ánh đèn chiếu sáng sẽ khiến chúng hoàn toàn bại lộ dưới ánh sáng, tiếng kêu gọi ầm sĩ của cảnh sát sẽ khiến chúng bối rối. Trong số chúng sẽ có một vài kẻ hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ, chỉ biết hành động theo bản năng.”
“Lúc này, có lẽ chúng sẽ không thể nghĩ đến chuyện ‘các anh nổ súng ngắm bắn cũng cần thời gian, chỉ cần chúng lập tức trèo tường với tốc độ đủ nhanh chóng thì nói không chừng sẽ thuận lợi nhảy qua bên kia vách tường, tiến vào góc chết ngắm bắn của các anh’, mà sẽ theo bản năng nghĩ rằng không thể trốn theo hướng bắn ra viên đạn, từ đó chúng sẽ trốn về phía biệt thự phía đông nằm ở hướng trái ngược.”
“Vậy thì chúng sẽ rơi vào bẫy của chúng ta, nhất là lúc này rất có khả năng chúng sẽ rút súng. Chỉ cần chúng kiềm giữ súng ống trong tay thì các anh sẽ có quyền ngắm bắn chúng —— cố gắng đừng bắn chết, nhưng phải nghĩ cách khiến chúng đánh mất lực sát thương.”
“Chú ý! Lúc này các anh còn có một mục tiêu ưu tiên hàng đầu, trước tiên nổ súng khống chế ba người đại lục cầm đầu nhóm, nhớ kỹ đặc điểm của ba tên này, nhất là tên cầm đầu Trạch Ba!”
Quả nhiên trong bọn cướp có kẻ định bỏ trốn theo bản năng, sau đó đúng như dự đoán, chúng cứ như một bầy động vật hoảng loạn không biết làm thế nào nên đều chạy về phía biệt thự phía đông – mục tiêu hành động lần này của chúng, đồng thời quả nhiên chúng đều rút súng ra —— Gia Di hoàn toàn đoán chính xác.
Mặc dù vẻ mặt của hai tay súng bắn tỉa rất bình tĩnh, nhưng adrenalin lại bắt đầu tăng vọt, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm ba người đại lục. Chẳng qua nếu trong quá trình này mà bắt giữ được mục tiêu khác thì họ vẫn sẽ nổ súng một cách quyết đoán.
Bởi vì Gia Di hầu như hoàn toàn suy đoán được tuyến đường hành động của bọn cướp nên chốt mai phục mà cảnh sát lựa chọn đã phát huy tác dụng rất tốt, địa điểm được thu xếp của họ cũng thật sự khiến tầm bắt của họ hoàn toàn bao phù bọn cướp.
Sau khi tiếng súng của tay súng bắn tỉa vang lên, chỉ thoáng chốc sau tiếng súng đã trở nên chằng chịt.
Nếu có người hiểu biết sách lược của Dịch Gia Di đứng trên chỗ cao bàng quan thì chắc chắn sẽ phát hiện, những tiếng súng thoạt nghe như hỗn loạn, trên thực tế đều có tính quy luật —— cảnh tượng thoạt nhìn như chiến đấu loạn xạ, nhưng đối với cảnh sát mà nói vẫn tuân theo trật tự.
Mỗi khẩu súng thuộc về cảnh sát đều có khu vực riêng do họ phụ trách, kèm theo đó là tiết tấu nổ súng và ngừng bắn có quy luật —— họ đều chuyên chú tập trung vào nhiệm vụ của mình, không hoảng hốt không bối rối.
Khi nhận thấy mỗi người đều đang tuân thủ theo sự chỉ huy của Gia Di một cách nghiêm ngặt… Dần dà, nỗi sợ hãi trong thâm tâm mỗi người cũng vơi bớt.