Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1571 - Chương 1571 - Ngoại Truyện 6: Đấu Súng 1

Chương 1571 - Ngoại Truyện 6: Đấu Súng 1
Chương 1571 - Ngoại Truyện 6: Đấu Súng 1

Chương 1571: Ngoại Truyện 6: Đấu Súng 1

Trong phòng của Gia Di, từ hai tấm bảng trắng giờ đã mở rộng thành tám tấm —— trên bảng đánh dấu “phương hướng phát triển hành động của bọn cướp theo dự đoán”.

Sau khi kế hoạch đầu tiên thuận lợi thực hiện, Gia Di lần lượt đánh dấu X bên cạnh dòng chữ [kế hoạch thực hiện khi bọn cướp phóng hỏa thành công] và [bọn cướp phát hiện kế hoạch của cảnh sát từ trước]. Những giả thiết này đã bị loại bỏ.

Ngay sau đó, dựa theo kế hoạch lúc trước, cô gọi cho anh Nhạc bằng bộ đàm.

“Không thấy Tom Trương và tay sai số một A Cường của gã.” Sau khi nối máy, anh Nhạc lập tức lên tiếng.

Tiếng súng truyền ra từ bộ đàm bị chậm hai giây so với hiện thực, Gia Di còn nghe thấy tiếng súng không bị chậm ngoài biệt thự. Hai thanh âm cùng một tiết tấu như sóng chấn động giao thoa trong tai Gia Di, khiến người ta cảm thấy hoảng hốt như đang nằm mơ.

Một quần thể dù lớn cỡ nào, thoạt nhìn đáng sợ cỡ nào, cũng được tạo thành từ mỗi một con người. Họ chẳng những có được ý chí đoàn kết sau khi thống nhất mà thậm chí còn có ý chí độc lập của mỗi một cá thể.

Ý chí của tập thể rất dễ bị lay chuyển, nhưng ý chí cá thể có vẻ sẽ mạnh mẽ hơn nhiều. Do đó, lúc đầu khi Gia Di và Phương Trấn Nhạc chế định sách lược đã dứt bỏ điểm xuất phát sai lầm là “coi bọn cướp như một nhóm người đoàn kết không thể sứt mẻ”, thay vào đó tách rời suy luận sự lựa chọn của người đại lục Trạch Ba, Dưa Leo hoặc Đá, cùng với sự lựa chọn của Tom Trương, hoặc mỗi một thành viên trong đội ngũ mà Tom Trương mang đến đây.

Cứ thế, kẻ thù trong tưởng tượng của bản sẽ từ một quần thể khổng lồ đáng sợ, biến thành từng cá thể riêng biệt, cảm giác sợ hãi cũng sẽ theo đó mà giảm xuống.

Lại dựa theo điểm xuất phát là lợi ích của mỗi một cá nhân, cuối cùng cũng dần dần có ý tưởng mới.

“Chắc là phỏng đoán của chúng ta trên tấm bảng số 5 đã diễn ra, Tom Trương còn thận trọng hơn tưởng tượng của chúng ta.” Gia Di chuyển sang tấm bảng số 5, nhíu mày nói: “Xuất phát thôi, anh Nhạc.”

“Ừ.”

Gia Di lập tức đứng dậy, xoay người tiến về phía Hồ Đức Hải – lúc này đã chuẩn bị đầy đủ từ trong ra ngoài. Sau khi kiểm tra áo chống đạn và nón bảo hộ trên người Hồ Đức Hải đều sẵn sàng, Gia Di gật đầu lên tiếng: “Đi thôi.”

Các thành viên khác của nhà họ Hồ đều tập trung tại tầng hầm an toàn nhất của biệt thự phía tây, được một thành viên của Phi Hổ Đội và bốn vệ sĩ bảo vệ. Họ chỉ cần kiên nhẫn chờ thêm 10 phút nữa là được —— khi đó lực lượng chi viện của sở cảnh sát quận Trung Ương sẽ đến đây, cảnh sát triển khai chiến thuật biển người, cho dù cả đám Trạch Ba dũng mãnh cỡ nào cũng không còn một chút phần thắng.

Đây không phải là phim điện ảnh, mà là thế giới chân thật, ai cũng sẽ sợ chết.

Gia Di dẫn theo Tần Tiểu Lỗi, Lưu Gia Minh và một thành viên Phi Hổ Đội khác, cuối cùng dặn dò anh Tam Phúc một tiếng “mọi thứ đều tiến thành dựa theo kế hoạch”, sau đó hộ tống Hồ Đức Hải nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Đám người anh Ba bị đánh một phát trở tay không kịp, vội vã chạy trốn trong sân vườn biệt thự như một bầy chuột nhắt, né tránh viên đạn, tìm chốt mai phục để che chắn.

Trong một vụ cướp bóc “không hề sơ hở” như thế này, vậy mà chúng vừa trèo tường vào đã hoàn toàn thất bại.

15 người do Tom Trương phái đến, đã có 6 tên gục ngã sau khi phát súng đầu tiên mới nổ cách đây 4 phút. Chúng ôm đầu ngồi co mình dưới mặt đất, lớn tiếng la hét đầu hàng.

Cho dù từng là “anh hùng đường phố” ngày xưa mạnh mẽ cỡ nào thì giờ đây cũng chỉ là một đám thanh niên sợ chết mà thôi.

Anh Ba ôm đầu né súng bắn. Mười mấy phút trước, hắn ta còn ôm quyết tâm tất thắng, nhưng giờ này hắn lại cảm thấy muốn giữ được tính mạng của mình cũng khó.

Mặc dù kể từ khi bước chân vào con đường này, hắn đã sớm giác ngộ, nhưng đến thời khắc này, hắn vẫn nhận thấy mỗi một tế bào trên cơ thể mình đều đang kháng cự sự thật ấy.

Hắn vừa lớn tiếng kêu gào “cảnh sát không có nhiều người như tưởng tượng đâu, chúng đang phô trương thanh thế thôi!”, vừa chạy về phía biệt thự phía đông. Nhưng điều khiến hắn khó hiểu là dù suốt chặng đường mình né tránh cỡ nào, dù tìm đồ vật che chắn cỡ nào thì vẫn luôn nằm trong phạm vi ngắm mắt của một khẩu súng nào đó.

Nhịp tim tăng vọt đến tốc độ xưa nay chưa từng có, adrinaline tăng vọt, ngũ cảm tỉnh táo đến mức xưa nay chưa từng thấy. Cho dù từng lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất thì vẫn chưa bao giờ khiến hắn cảm nhận được nguy cơ lớn lao như lúc này.

Bình Luận (0)
Comment