Chương 1572: Ngoại Truyện 6: Đấu Súng 2
Bỗng nhiên, một tên cướp lao ra từ bên phải, đang định giành đường trốn vào biệt thự trước ăn một phát đạn —— trùng hợp là hắn ta xông đến bên cạnh anh Ba, giúp anh Ba chặn một phát đạn.
Con ngươi trong mắt anh Ba co rụt lại, vội vàng lủi về phía trước một bước, kéo tên cướp ngã khuỵu xuống, túm chặt cổ áo của hắn ta vung lên, khiến đối phương giúp mình chặn một phát đạn khác.
Hắn xoay người nhìn về phía Dưa Leo và Đá kêu lên “Đuổi theo tao, cùng nhau xông vào thôi!”, song khi ánh mắt dừng lại trên người Dưa Leo, trái tim của anh Ba gần như ngừng đập.
Một viên đạn bắn về phía cánh tay phải cầm súng của Dưa Leo. Giây phút ấy, Dưa Leo nghe thấy tiếng gọi của anh Ba nên lập tức chạy nhanh hơn về phía trước theo phản xạ, viên đạn lập tức bắn lệch qua cánh tay của cậu ta, nhắm thẳng lồng ngực.
Thân thể cường tráng bị viên đạn xung kích đến mức run rẩy ngã ngửa ra đằng sau, khẩu súng trong tay rơi xuống đất, tầm mắt lệch khỏi quỹ đạo, dần dần trở nên mờ mịt rồi mất tiêu cự.
Dưa Leo ngã xuống mặt đất, thấy Đá bị một viên đạn khác bắn trúng chân trái, cả người lảo đảo ngã gục xuống đất. Cho dù tay phải của cậu ta vẫn có thể cầm súng, nhưng đã gần như đánh mất khả năng chống cự.
Theo phản xạ, anh Ba định xông ra kéo Dưa Leo và Đá, nhưng một viên đạn khác ép hắn ta phải lùi lại. Trong khoảnh khắc này, hắn bỗng ý thức được mình không có khả năng phá tan thiên la địa võng này, cướp đi [Sĩ Nữ Quyên] một mình.
“Sự nghiệp” của hắn đã đặt dấu chấm hết tại đây. Tiền tài, gái gú và ngày lành sẽ không còn nữa.
Suy nghĩ nhanh chóng thay đổi, tầm mắt của anh Ba lướt qua chung quanh thật nhanh, nơi nào cũng toàn là mưa bom bão đạn, đám đồng bọn lần lượt ngã gục, chúng tự bảo vệ chính mình còn khó, huống chi là tìm kiếm người nổ súng để bắn trả trong tình huống khẩn cấp như lúc này.
Giai đoạn kế tiếp của sự tuyệt vọng không phải là quỳ xuống đất ném súng đầu hàng, mà là lệ khí mãnh liệt dâng lên từ lồng ngực.
Thù hận.
Hắn cõng thi thể dùng làm tấm chắn trên lưng, nhanh chóng xông vào một góc phía đông biệt thự. Khi một viên đạn bắn lướt qua vành tai, hắn chợt ngã nhào xuống đất, cứ như đã chết vì bị bắn trúng.
Con mắt di chuyển, hắn nhìn về phía Dưa Leo cũng ngã xuống mặt đất cách đó mấy bước. Ánh mắt của đối phương vẫn dõi theo hắn, mặc dù sinh mệnh đã dần dần xói mòn, nhưng sự van xin và những cảm xúc khác trong đôi mắt ấy vẫn như một ngọn lửa châm thêm vào cơn phẫn nộ của anh Ba.
Bàn tay phải đặt dưới thi thể siết chặt Ngôi Sao Đen. Lúc trước chuẩn bị sẵn 30 phát đạn, hắn mới chỉ bắn 4 phát đạn, trong băng đạn này vẫn còn 4 phát chưa bắn.
Chờ đợi!
Chờ đến khi cảnh sát cho rằng mình đã hoàn toàn khống chế được cục diện, chờ đến khi cảnh sát không hề đề phòng bước ra dọn dẹp hiện trường, sẽ là thời cơ để hắn trả thù.
Anh Ba cắn chặt hàm răng, mạch máu xanh nhô lên trên cánh tay cầm súng, ánh mắt như rắn độc tuần tra lãnh địa săn mồi lộ ra từ đôi mắt khép hờ, chờ đợi thời cơ tước đoạt sinh mệnh của một tên cảnh sát xúi quẩy nào đó, chôn cùng các anh em của mình.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua mây mù sáng sớm, dần dần lộ ra hình dạng rõ ràng, ánh nắng chiếu khắp mặt đất.
Bỗng có mấy cảnh sát chạy ra từ biệt thự phía tây, đi vòng qua bể bơi, mượn cây xanh và những đồ vật như ghế phơi nắng bên bể bơi làm vật che chắn, vừa đi vừa khom lưng nhanh chóng trốn thoát ra đằng sau.
Trong đó có một nữ cảnh sát bảo vệ một người đàn ông trung niên, anh Ba nhận ra gương mặt của cô ta, đó là nữ Gia Cát, nữ thần thám được đưa tin trên báo chí, là nữ thanh tra phụ trách vụ án ba người bọn chúng giết hại kỹ nữ, đồng thời cũng là người phụ trách bảo vệ Hồ Thiên Nguyệt.
Cánh tay phải đặt dưới thi thể thong thả nhúc nhích, anh Ba vừa chú ý tới động tĩnh chung quanh, vừa di chuyển nòng súng về phía mấy cảnh sát đang rời đi.
Ánh mắt đuổi theo nữ thanh tra, không dời mắt dù chỉ một lát.
…
…
Gò đất cao ở góc phía đông, nơi bọn cướp từng dùng để thăm dò địa hình, chính là nơi được Gia Di coi là địa điểm bắt đầu khi lập kế hoạch đối phó.
Hôm nay, quả nhiên bọn cướp nhảy vào bên trong biệt thự từ góc tường phía đông nam, đồng thời cũng nhảy vào cái bẫy mà cô sắp đặt từ trước đến mức thức trắng cả ngày lẫn đêm.
Cô không tùy ý an bài Hồ Đức Hải chuyển đến một nơi khác có địa hình lạ lẫm, có lẽ còn không an toàn hơn, không thay đổi địa hình, không khiến địa hình đã bị thăm dò rõ ràng biến thành một địa hình khác nguy hiểm hơn, không nắm bắt rõ ràng vì sự di chuyển của họ.