Chương 158: Trần thế ấm áp 3
“Vừa rồi sir Du của các em gọi điện tới muốn đặt món, anh nói với anh ta có bồ câu đầu đàn tươi mới mười chín ngày tuổi, nặng nửa cân, chỉ có lúc này mới ăn được, hỏi anh ta có muốn ăn không, anh ta lập tức chọn hai con. Em ngồi đợi anh mười phút thôi, bồ câu đã ngâm nước muối, lại phết đường mạch nha và giấm lên da đã hong khô rồi. Anh bỏ vào chảo chiên một lượt cho vàng là xong. Còn một phần súp rau củ và chân gà ngâm. Đúng rồi, củ cải muối đó, em cũng mang một ít cho anh ta đi.” Dịch Gia Đống vừa làm việc vừa nhắc nhở.
“Không đâu, em muốn để củ cải muối lại, buổi tối còn cho Gia Như và Gia Tuấn nếm thử với chứ, cho dù có nhiều bao nhiêu cũng sẽ mang cho đám người anh Nhạc, sir Du muốn ăn vẫn phải biểu hiện cho tốt hơn đi, em phải quan sát mới được.” Dịch Gia Di từ chối mà không hề nương tình.
Dịch Gia Đống ở sau bếp cười ngặt nghẽo như thể em gái vừa nói câu bông đùa hài hước cỡ nào vậy.
Cười đủ rồi, anh ta lại bắt đầu ngâm nga.
Trước đây anh ta luôn hát hò mỗi khi đi tắm, đây chắc hẳn là thời khắc mà anh ta tự do và không lo nghĩ gì nhất.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà anh ta cũng hát mỗi khi nấu cơm, cả khi quét dọn cũng hát, sự tự do của anh ta cũng vì thế mà trải rộng ra khỏi nhà tắm, ở phòng khách anh ta cũng tự do, trong phòng bếp cũng tự do, ngay cả trong cửa tiệm cũng vậy…
Ra ngoài đi chợ anh ta cũng hát, vì ở chợ cũng tự do nốt.
Lẫn mùi cá tanh anh ta cũng không sợ mà vẫn ngâm nga giai điệu nhỏ, giống như đi dạo trong công viên vậy.
Thật sự thì trái tim của anh ta tự do ấy mà, ngọn núi lớn trên lưng đã dời đi rồi.
Anh ta luôn nói với người chào hỏi mình rằng em gái mình lên tivi, sau đó khi quay người rời đi lại càng hăng hái ngâm nga hơn.
Hạnh phúc lớn nhất bây giờ của anh ta chính là nhìn thấy các em trở nên xuất sắc, Dịch Gia Đống rất bình thường và rất thế tục, nhưng lại nở ra bông hoa vĩ đại từ trong sự giản dị.
Dịch Gia Di nghĩ bây giờ cô là ngọn núi lớn đã bị dỡ đi đó, là suối nguồn kiêu ngạo để anh trai cảm nhận được tự do và vui vẻ.
Liệu có thể bồi dưỡng Gia Như và Gia Tuấn trở thành niềm tự hào của mình, để cô cũng có thể được trải nghiệm cảm giác hạnh phúc giống như anh trai không?
Vừa nghĩ đến, trong đầu cô toàn là “mua cho Gia Tuấn tài liệu học” “mua cây dương cầm tặng cho Gia Như để luyện đàn” “cuối tuần giúp Gia Tuấn báo danh vào mười lớp, giúp cậu bé thành tài” gì đó… Toang, toàn là “bồi dưỡng” hình thức gà công nghiệp.
Cô gãi đầu, quyết định vẫn nên bỏ đi.
Trong cửa tiệm Dịch Ký tràn đầy hơi thở cuộc sống và hương thơm thức ăn nồng nàn, cuối cùng cũng hoàn toàn làm phai nhạt đi toàn bộ vẻ u ám tối qua.
Sau nửa tiếng, Dịch Gia Di mang bữa trưa của sir Du đạp xe nhanh như chớp đến cục cảnh sát, đưa đồ ăn ngon đến nơi, nhận tiền và hoa hồng, sau đó cô mới xách trà chiều và Frappuccino của tổ B vòng vào văn phòng của mình.
Các thám tử thây ma đã sớm gào khóc đòi ăn nhào tới, trà sữa trong tay Dịch Gia Di lập tức bị cướp sạch.
Cô nở nụ cười bày trà chiều lên bàn chung, đưa Frappuccino cho anh Nhạc rồi cũng cắm ống hút vào cốc Frappuccino của mình.
Đám người Lưu Gia Minh được uống được cốc trà sữa đặc biệt với nắp sữa, kem và sinh tố đều thở ra một tiếng đầy thỏa mãn.
Cuối cùng cũng uống được rồi, nhân sinh thật viên mãn.
Không biết từ khi nào mà bọn họ đã hoàn toàn ỷ lại vào Dịch Gia Di về mọi thứ, thiếu một hớp nước uống lạnh, một miếng điểm tâm, một bông hoa tươi đều cảm thấy khó chịu.
“Tiểu Thập Nhất đến rồi, tới đây, làm việc. Lưu Gia Minh đi nhận tài liệu từ các bộ phận, cũng thu đầy đủ tài liệu bên tổ A.
Gary phân loại toàn bộ văn kiện cho vào hồ sơ, giao cho Gia Di.
Tam Phúc đi ra cửa tiếp đón người dân tới nhận xác, ai đã qua đây và ai chưa qua đều làm ghi chép hết.
Chú Cửu thuật lại toàn bộ chi tiết và thông tin hiện có cho Thập Nhất một lần, sau đó Thập Nhất viết báo cáo, làm xong nhanh nhất có thể rồi giao cho bộ phận pháp lý, chúng ta lại kết thúc một vụ án nữa!”