Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 160 - Chương 160 - Tôi Cao Hơn Anh

Chương 160 - Tôi cao hơn anh
Chương 160 - Tôi cao hơn anh

Chương 160: Tôi cao hơn anh

Thời gian chưa qua bao lâu mà tất cả đã rất khác biệt rồi.

Thân là thám tử CID, cô đã tham gia kết thúc vụ án đầu tiên, trong lòng giống như nổi bong bóng, lâng lâng lên tận trời, thẳng đến vầng trăng sáng.

Xe hơi đến nơi, anh cả giống như đã hẹn đứng đợi trong tiệm, cửa Dịch Ký để mở, bên trong có hai vị khách về muộn đang ăn gà chiên và cơm thịt heo quay đã đặt từ trước.

Ở Hương Giang đại khái là như thế, chỉ cần bạn còn mở quán thì luôn có khách tới cửa, những cái bụng đói kêu vang về muộn luôn cần các quán xá nhỏ vừa ngon vừa mau lẹ như vậy.

Xe Jeep dừng ở bên đường, Phương Trấn Nhạc lưu loát gỡ ống đèn xuống, Dịch Gia Đống định tiếp tay thì sir Phương đã ôm đồ sải bước đi về phía quán.

Dịch Gia Đống đi chào hỏi khách hàng, châm hai cái đèn cầy đặt lên bàn, mời khách dùng bữa tối bên ánh đèn cầy một lúc, sau đó kéo cầu dao, bày đồ lên một cái bàn dài chắc chắn, định giẫm lên treo biển.

Phương Trấn Nhạc nhìn Dịch Gia Đống, sảng khoái nói: “Tôi cao hơn anh, để tôi làm cho.”

Sau đó không nói hai lời đã giẫm lên bàn, Dịch Gia Di vội vàng giữ bàn.

Anh cả Dịch vẫn luôn lo liệu trong ngoài gia đình đột nhiên không nhúng tay vào được, chỉ đành ở bên phối hợp, giúp Phương Trấn Nhạc đưa đồ.

Biển hiệu cũ treo lâu quá phủ toàn là bụi, đụng vô một cái đã rơi lả tả, Tiểu Gia Như vội vàng lấy khăn phủ lên đầu Dịch Gia Di, tránh cho chị cả bị bụi phủ thành tượng đất.

Hàng xóm xung quanh đều đi ra ngoài xem náo nhiệt, trong cuộc sống nhàm chán này, đổi biển hiệu mới cũng là một tin tức lớn đáng giá nhất phẩm.

Bác A Cam bán báo đang dọn sạp ở bên đường, mắt thấy động tĩnh bên này bèn dứt khoát kéo xe đẩy nhỏ đựng báo cũ và tạp chí, chống cái lưng già, ngẩng đầu nhìn Phương Trấn Nhạc đang làm việc.

“Gia Đống, được lắm đấy nhé, thay cũ đổi mới.” Bác A Cam nhìn một lúc phải còng lưng xuống đấm lưng.

“Gia Di đặt hôm phát lương đấy ạ, cháu dùng quen rồi, không để ý mấy thứ này, cũng không nghĩ đến đổi.” Dịch Gia Đống nhận một đoạn đèn ống đã không còn sáng được Phương Trấn Nhạc gỡ xuống, bị sặc bụi ho sù sụ.

“Gia Di đúng là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện lai quan tâm người nhà, cháu nhìn con bé mới phát lương cũng chẳng mua gì cho bản thân mà lại đổi bảng hiệu trong gia đình trước, thật có lòng.” Bà cô sún răng cách vách bán tạp hóa nắm một vốc hạt dưa, vừa cắn vừa khen.

“Đúng ạ, nhưng theo tôi thấy tốn khoản tiền này làm gì? Bảng hiệu cũ treo đó không sáng thì không sáng thôi, dù sao hàng xóm khách khứa đều nhớ đường với quán mà, cứ gom thêm tiền làm của hồi môn mới tốt bao nhiêu.” Dịch Gia Đống vừa cười vừa nói chuyện với bà cô sún răng.

“Gia Đống, cậu nói chuyện càng ngày càng giống trưởng bối rồi đấy.” Bà chủ nhà cũng ra ngoài xem náo nhiệt, bốc ít hạt dưa từ tay bà cô sún răng, ngẩng đầu quan sát Phương Trấn Nhạc.

Từ cánh tay cường tráng giơ lên cao để dỡ ống đèn cũ đến ngón tay linh hoạt và thon dài, còn có một đoạn thắt lưng săn chắc lộ ra bên dưới lớp áo phông khi cánh tay giơ lên, còn có gò mông bên dưới rất căng rất vểnh khi đứng trên bàn, và cả đôi chân hữu lực lại dài miên man nữa.

Bà ta quay đầu liếc mắt ra hiệu cho bà cụ sún răng, bà cô sún răng nhướn mày lên thật cao, gật đầu với bà chủ nhà, tỏ vẻ mình đã sớm nhìn lén rất lâu rồi.

Hai bà thím xem náo nhiệt dần dần trở nên không hợp lý, tầm nhìn của bọn họ dường như cũng không phải đang nhìn bảng hiệu…

“Con rể cậu đấy hả?” Ông chủ sạp thịt - chú béo cũng đi ra khỏi tiệm, vừa nóng nực cầm quạt phe phẩy gió, vừa ngẩng đầu nhìn Phương Trấn Nhạc làm việc.

“Không phải, lãnh đạo của Gia Di đấy, thám tử trưởng.” Dịch Gia Đống xua tay, mọi người nói đùa anh ta làm cha nhà họ Dịch từ rất lâu rồi, nên anh ta hoàn toàn không để ý cách gọi “con rể” của chú béo.

“Làm cho tôi một cốc Frappuccino giải khát đi.” Chú béo thò đầu vào tiệm nhìn: “Đang cắt điện hả, có phải không làm được không?”

“Chú đợi tí nhé.” Dịch Gia Đống nói xong lại vội vàng giơ ống đèn mới lên đưa cho Phương Trấn Nhạc.

Bình Luận (0)
Comment