Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 161 - Chương 161 - Mau Bật Đèn Lên Nhìn Đi

Chương 161 - Mau bật đèn lên nhìn đi
Chương 161 - Mau bật đèn lên nhìn đi

Chương 161: Mau bật đèn lên nhìn đi

Cảnh sát trưởng Phương vừa làm tài xế vừa làm lao công, vừa bận việc đã hết nửa tiếng, cuối cùng khi xuống khỏi bàn, đầu ngón tay và trên cánh tay toàn là bụi, Dịch Gia Di vội vàng kéo anh ta đi rửa tay.

Cô chống người lên bệ rửa thức ăn, nhìn chằm chằm vào ngón tay ưa nhìn của anh được nước xối rửa, trong bóng tối lại ngẩng đầu lén liếc nhìn anh thêm vài lần, rồi mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn sir Phương nhé.”

“Không cần khách sáo.” Phương Trấn Nhạc nói xong, quay đầu nhận khăn tay mà Dịch Gia Di đưa qua, kết quả vì quá tối nên tay nắm hụt, giống như một người mù vậy.

Dịch Gia Di cười hì hì, đột nhiên người đàn ông giơ tay búng về phía cô một cái, vô số hạt nước bắn lên mặt cô gái trẻ, làm cô kinh hãi vừa kêu vừa cười.

Khi bọn họ mò mẫn trong bóng tối đi ra ngoài tiệm, khách hàng ăn tối dưới ánh đèn cầy cũng đã thanh toán, đứng bên ngoài tiệm, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bảng hiệu ống đèn mới được treo bên trên.

“Gia Đống, xong chưa? Mau bật đèn lên nhìn đi!” Hàng xóm lùi lại một khoảng cách, khoanh tay ngẩng đầu, trông như đứa trẻ đợi pháo hoa năm mới.

“Được được!” Giọng nói của Dịch Gia Đống tuyền tới từ phía sau.

Hai đứa trẻ Dịch Gia Như và Dịch Gia Tuấn đứng bên cạnh chị cả Dịch Gia Di, đầu nghiêng như sắp gãy vậy.

Đột nhiên tách một tiếng, bên trong bên ngoài quán Dịch Ký rung một cái, sau đó tất cả đều sáng choang.

Ngọn đèn ống cong được thắp sáng, những con chữ bằng ống thủy tinh được người thợ chế tác tỉ mỉ lập tức sáng lên sắc màu. Bốn chữ [Trà quán Dịch Ký] rất to, rất sáng ngời, còn chói mắt hơn cả trăng sao trên trời, trong nháy mắt đã khiến toàn bộ người xem náo nhiệt đều hô lên kinh ngạc.

Trên bảng hiệu không chỉ có bốn con chữ thật lớn được chiếu sáng, mà ngay cả bốn cạnh của bảng hiệu hình vuông cũng được bao quanh bởi hai vòng đèn ống cong có màu sắc khác nhau, chiếu sáng rõ ràng ba bộ chữ [Nổi tiếng gần xa], [Vua cà ri] và [Trà sữa Frappuccino].

Ngay cả những người cận thị cũng có thể nhìn thấy rõ ràng bảng hiệu lớn của Dịch Ký, cho dù là những người bị đục thủy tinh thể cũng có thể nhìn thấy bảng hiệu lớn này rất rõ ràng.

“Thật chói mắt quá!” Dịch Gia Tuấn kích động kêu lên.

Gia Như vui mừng nhảy cẫng lên tại chỗ, Dịch Gia Đống thì ngẩng đầu lên và mỉm cười nhìn biển, thích đến nỗi không rời mắt được.

Nó còn sáng hơn cả đèn giao thông trên đường, hòa vào trong ánh đèn neon ở Hương Giang, trở thành một tấm bảng hiệu hình ống cong đẹp nhất ở con phố này!

“Cool!” Phương Trấn Nhạc khoanh tay nhìn tấm bảng hiệu mà mình giơ lên, duỗi ngón tay ước lượng một chút, ngang bằng thẳng đứng, được đặt một cách vô cùng tiêu chuẩn, không hổ là anh, làm quá tốt.

Mọi người hào hứng chỉ trỏ vào tấm biển mới, lời khen gì cũng có hết, nói cực kỳ hăng say.

Chỉ có Dịch Gia Di là chú ý đến Phương Trấn Nhạc quay người lặng lẽ đi về chiếc xe Jeep của mình, vở kịch hạ màn, người dựng sân khấu cũng phải rời đi rồi.

Cô đi đến bên cạnh xe Jeep, lại cảm ơn Phương Trấn Nhạc: “Cảm ơn sir Phương, trước cảm ơn anh đã thuận đường đưa tôi về, sau lại cảm ơn anh đã giúp đỡ!”

“Lái xe không tồi, làm việc cũng rất tốt đúng không?” Phương Trấn Nhạc vắt tay lên cửa sổ, xuyên qua cửa kính xe nhìn [Trà quán Dịch Ký] vô cùng chói mắt, sáng đến mù mắt người trong một loạt biển hiệu nhỏ, biển hiệu cũ và biển treo chữ trên phố đó, cười hỏi.

Dịch Gia Di sững sờ một lúc mới xác định sir Phương thật sự đang cầu lời khen, cô vội vàng trịnh trọng tặng lời tâng bốc: “Lái xe siêu số một, khiến người vừa cảm thấy không kẹt xe, vừa cảm thấy không có phanh xe, vô cùng mượt mà.

Biển hiệu được lắp rất đẹp mắt, cao thấp vừa vặn, ngay thẳng vững vàng, hơn nữa giơ còn cao như vậy, cho dù là anh cả tôi làm chuyện này nói không chừng cũng phải dùng đến thang. Hơn nữa giơ đồ lên lắp rất mỏi cánh tay, nhưng sir Phương chỉ một hơi đã xong mà không hề dừng lại nghỉ ngơi tí nào, rất lợi hại! Đổi lại là tôi, đừng nói là giơ tay làm việc, chỉ giơ tay không có vài giây cũng đã kêu gào mỏi cánh rồi!”

Cô thật sự khen rất nghiêm túc!

Phương Trấn Nhạc bị chọc cười ngặt nghẽo: “Được rồi, hay lắm, vất vả cho cô rồi.”

Bình Luận (0)
Comment