Chương 165: Đó là cô quá tầm thường rồi!
Dịch Gia Di còn hào hứng hơn cả một cô gái trẻ như Gia Như, vui vẻ đi đến đâu cũng phải trầm trồ một lúc.
Cuối cùng mệt rồi, cô đưa Gia Như đến đường Đông Giác, Vịnh Đồng La mua quần áo, băng qua giữa đám đông, không có người nào để ý đến giữa bọn họ lẫn một người du hành xuyên thời gian, đang dùng ánh mắt may mắn lại khác thường của mình quan sát mỗi một người đi đường vội vàng, thưởng thức mỗi một khách qua đường không chơi di động, không cúi đầu mà nhìn đông nhìn tây.
Cô đã mua kem chống nắng, dây buộc tóc mới cho mình và em gái, giày mới cho anh trai và em trai, một cây vợt mới và một chiếc cặp mới cho em trai.
Khi đến lượt hai chị em gái, Dịch Gia Di bắt đầu suy nghĩ xem nên mua bao nhiêu.
Dù sao Gia Tuấn cũng mới mười hai tuổi, mua một đôi giày mới ngẫu nhiên cũng khiến cậu bé rất vui vẻ rồi, dủ có rẻ đến đâu thì cậu bé cũng coi như bảo bối. Anh cả là một người đàn ông qua loa, em gái lớn có lòng mua đồ cho anh ta, anh ta cũng có thể cảm động đến mức khóc sướt mướt.
Nhưng Gia Như đang ở độ tuổi thanh xuân mười sáu, lại là giai đoạn cần thể diện và nhạy cảm, cũng không thể tùy tiện qua loa được.
Nhưng nếu muốn mua đồ quá đắt vậy một người chị gái rõ ràng rất nghèo túng như Dịch Gia Di cũng sẽ giả bộ giàu có, thế này cũng tiếc của lắm.
Cố gắng nhớ lại quan điểm chi tiêu của em gái, lại phát hiện ra đầu óc mình trống rỗng.
Sau đó, cô nhìn thấy Gia Như dừng chân trước một gian hàng bán những miếng vá dễ thương như Doraemon, Nhóc Maruko… Cô ta vô cùng phấn khích nói muốn mua mấy miếng vá xinh xắn Hello Kitty này, sau đó sửa những cái áo cũ thành áo mới.
Khi nói những lời này, vẻ mặt của Gia Như kích động, không hề giả trân chút nào.
Dịch Gia Di – người vừa rồi còn keo kiệt hy vọng em gái mình sẽ không quá yêu thích các thương hiệu nổi tiếng, gần như xót xa đến rớt nước mắt.
Một đứa trẻ đã quen nghèo, mong ước lớn nhất trong đầu hoàn toàn không phải mua hàng hiệu gì hết, cô đã hoàn toàn đứng từ góc độ của người trẻ tuổi sống trong gia đình giàu có sung túc, bị ham muốn vật chất lấp kín quá trình trưởng thành mà hiểu lầm về Gia Như
Hương Giang ở thời đại này cho rằng “chỉ coi trọng tiền bạc” là rất thô tục và sẽ bị coi thường, mọi người càng kính trọng những người “trọng nghĩa khí” và “có tình có nghĩa” này hơn.
Đó là cô quá tầm thường rồi!
Nhưng Dịch Gia Di tầm thường vẫn phát điên, kéo em gái “tấm chiếu mới” đi mua ba cái áo sơ mi và một đôi giày mới.
Mua điên cuồng đến mức Gia Như vui không nói nên lời, đến cả chị gái bán hàng ở cửa hàng quần áo cũng vui vẻ khen không ngớt lời: “Thật tuyệt vời! Chắc em nhận được rất nhiều học bổng phải không? Bằng không sao lại ra tay hào phóng như vậy?”
“Em gái, em thật may mắn lắm đó, có chị gái hào phóng như vậy, thật ngưỡng mộ em quá!”
“À, cái này cũng rất hợp với em… Oa, em xem cái đó có được không? Em mặc vào chắc chắn giống công chúa Disney lắm…”
Chị gái bán hàng cuối cùng cũng khen đến mức túi tiền của Dịch Gia Di run cầm cập, tiễn đôi chị em mua hàng này đi với sự tiếc nuối trong tiếng từ chối “cảm ơn, không ạ!” “không được, không được!”
Hai chị em nhà họ Dịch thắng lợi trở về xách túi to túi nhỏ, bắt đầu tưởng tượng đến bộ dáng kinh ngạc sau khi nhìn thấy đống đồ này của hai nam sinh nhà họ Dịch.
Anh cả nhất định sẽ tiếc tiền kêu ca “sao lại mua nhiều như vậy?” “Lãng phí quá!” “Gia Tuấn vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, mua quần mới chỉ được vài tháng đã chật rồi, nên mua to hơn một cỡ, không không, mua to hơn năm cỡ ấy!”
Nhất định hai mắt Dịch Gia Tuấn sẽ sáng lên, kích động đến mức nước mắt nước mũi tèm nhèm vì mình có một người chị hào phóng.
Khi hai người xách túi lớn túi nhỏ đi đến thang cuốn, Dịch Gia Di bất chợt nhìn thấy một người đàn ông lấm la lấm lét, lấy chiếc ví từ túi xách của một bà dì khi thang cuốn ở phía bên kia đi lên tầng này.
Dịch Gia Di nhìn chằm chằm, não bộ còn chưa bắt đầu suy nghĩ thì cơ thể cô đã đi trước một bước.