Chương 168: Nữ cảnh sát tinh quái! 1
Dịch Gia Như liếc mắt nhìn chị mình rồi lại liếc mắt nhìn sir Phương siêu mạnh mẽ sải bước chân nhanh như sao băng, trong lòng không nhịn được mà nghĩ: Chị cả thật quá khiêm tốn, chị ấy xinh xắn như tiên nữ, có người nào lại không thích chứ? Thật ngốc, ngay cả khoe vẻ đẹp mà cũng không hiểu sao? Làm chị gái chỉ tổ phí phạm, còn không bằng một cô gái mười sáu tuổi như cô ta.
Gia Như ngồi lên ghế phụ lái, quay đầu liếc mắt nhìn chị cả mình rồi thở dài thườn thượt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hai chiếc xe hơi một trước một sau đi thẳng tới Dịch Ký, Gia Như quả nhiên ngồi ngoan ngoãn hóng gió, chỉ mở cửa sổ không thò đầu ra cũng đã vui vẻ giống như cô chó nhỏ ăn được thịt rồi.
Khi đến Dịch Ký, cô ta đã hoàn toàn hài lòng thỏa mãn.
Buổi tối, chiếc biển hiệu to hoàn toàn mới đó sáng chói khiến Lưu Gia Minh kêu to oa oa.
Trong hai chiếc xe của Phương Trấn Nhạc và Lâm Vượng Cửu, mấy người đàn ông cao lớn lần lượt xuống, cuối cùng mới là hai cô gái trẻ xuống sau.
Khách khứa ngồi ăn cơm trong Dịch Ký trong lúc vùi đầu ăn mì đã thấy một đám đàn ông vạm vỡ xách túi lớn túi nhỏ, vây quanh hai nữ sinh, chậm rãi đi vào trong trà quán vốn đã không được rộng cho lắm.
Cho dù mấy người đàn ông này có thể ăn hết bao nhiêu tiền cơm tối thì về mặt khí thế cũng đã thắng đậm rồi!
Gia Như chạy vù vù đi giúp anh cả pha trà sữa, vừa làm việc vừa chia sẻ niềm vui ngồi xe hóng gió vừa rồi của mình.
Vừa vặn gặp được bạn học tới mua: “Vừa rồi cậu với chị cậu uy phong lắm đó, mấy người đó giống như vệ sĩ của các cậu ấy! Nếu như mặc đồ đen đeo thêm kính râm vào thì càng ngầu hơn!”
“Đừng nói lung tung, không phải vệ sĩ đâu.”
“Ấy, chỉ nói thôi mà.” Bạn học làm sao có khả năng có nhiều vệ sĩ như thế được, đây cũng không phải nhà giàu có nhất Hồng Kông.
“Vậy đều là bạn trai của chị cậu hả?”
“Hả?”
“Chị tớ rất lợi hại, mỗi một người bọn họ đều cho rằng mình mới là bạn trai của chị tớ, thật ra chị tớ đang hẹn hò với tất cả bọn họ, cuối cùng người nào tốt với chị tớ nhất, người nào hào phóng nhất sẽ được giữ lại.”
“Oa! Thật lợi hại! Ngưỡng mộ quá đi!”
“Hừ.” Một tiếng kiêu ngạo: “Này, Frappuccino của cậu.”
“Đây.” Nữ sinh đắm chìm trong sự kinh ngạc và khâm phục, không có cách nào thoát ra.
…
Buổi tối khi về nhà, Dịch Gia Di mới phát hiện có thêm hai cái áo sơ mi rất đắt và một đôi giày thể thao màu trắng hàng hiệu.
Vốn cô mua đồ cho anh trai và các em nhiều hơn, hôm nay mình chỉ mua một cái áo khoác thường màu xám, giờ có thêm mấy thứ này nữa, cô đã biến thành người có nhiều áo mới nhất hôm nay.
Cô ngồi một lúc, sau đó chạy đi gọi điện cho Phương Trấn Nhạc.
“Sao cô biết là tôi?” Sau khi Phương Trấn Nhạc nghe cô cảm ơn, giọng nói trở nên nghiền ngẫm.
“Đồ rất đắt, phải là người có tiền mua đồ mới hào phóng không cần nhìn giá như vậy, mà người có tiền nhất chính là anh Nhạc, còn nữa, chỉ có anh Nhạc nửa đường đi vệ sinh, biến mất một lúc thôi.” Dịch Gia Di nghiêm túc phân tích cho anh nghe.
Tiếng cười trầm thấp của Phương Trấn Nhạc truyền vào trong ống nghe, rõ ràng rất tán đồng và hài lòng với suy luận của cô.
“Vậy sao anh Nhạc biết tôi đi cỡ giày bao nhiêu?” Gia Di không nhịn được mà nghĩ, có phải Gia Như nói cho anh không?
“Khi chân cô áp sát với chân Gia Minh, so với chân của cậu ấy lại ngắn hơn nửa ngón tay, chân của Lưu Gia Minh lại nhỏ hơn chân tôi một cỡ, tính một chút sẽ biết ngay.”
“Anh Nhạc rất lợi hại đó!”
“Cô cũng không tồi!”
“Hì hì, nhưng anh Nhạc, tôi không thể nhận quà của anh được, sau khi đi làm tôi…”
“Không cần trả tiền cho tôi, coi như là phần thưởng hạng mục mà lãnh đạo dành cho cô đi.” Phương Trấn Nhạc ngắt lời Dịch Gia Di, ngược lại còn giúp cô nghĩ thoáng hơn: “Trưa hôm nay tôi còn mời đám người Lưu Gia Minh ăn một bữa thịnh soạn, đều là tiền thưởng hạng mục hết, mọi người ăn của tôi, mặc của tôi cũng chỉ đành bán mạng cho tôi, đều là mưu kế của một nhà tư bản như tôi, cô không cần quá để ý đâu.”
“Cảm ơn anh Nhạc!”
“Tôi cúp máy đây.”