Chương 167: Cô không cần thể diện nữa sao?
Đại lão Phương Trấn Nhạc đi theo phía sau nhìn mấy tay đàn em ra tay chế phục tên trộm, anh thong thả ung dung bước lại gần, quan sát Dịch Gia Di bằng ánh mắt u ám, không hề nói đến chuyện bắt trộm và nhiệm vụ của tổ C mà nhẹ giọng hỏi:
“Sao lại ăn mặc như vậy?”
“…” Sắc mặt của Dịch Gia Di thay đổi dữ dội.
Đối diện với ánh mắt của Phương Trấn Nhạc, rõ ràng đối phương đã quan sát mình rất lâu và đã phát hiện ra điểm này từ lâu rồi.
Lúc này, cô mới nhận ra rằng việc gặp gỡ đồng nghiệp hôm nay là hoàn toàn không thích hợp!
Khi cô ra ngoài chơi đã mặc đồng phục học sinh của mình hồi còn đi học!
Sau khi Dịch Gia Di trưởng thành lại phát dục, ngực đã to hơn rất nhiều, vạt áo trước có hơi căng lên, váy cũng hơi ngắn, hai chân thon dài trắng nõn thẳng tắp rõ ràng rất chói mắt.
Nếu không gặp phải người quen thì cô còn có thể vui vẻ đi mua sắm, khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của ai đó, cô cũng có thể coi đó như một lời khen và vui vẻ nhận lấy.
Nhưng gặp người quen rồi…
Rất… xấu hổ… đó!
Sao lại như vậy?
Cô không cần thể diện nữa sao?
“Ha ha ha, gì vậy, nữ học sinh à?”
“Cô thật sự không có đồ mặc mà phải bới bộ đồng phục từ mười năm trước ra sap?”
“Ha ha, trẻ con thật đấy, cô đang chơi trò gì thế? Như vậy có thể tới nằm vùng ở trường học được đó.”
Dịch Gia Di đỏ bừng mặt, không nói tiếng nào.
“Sao tôi đã chạy tới bên này chơi mà vẫn gặp phải các anh vậy?” Cô yếu ớt lên ớt.
“Há há há há…” Mấy người Lưu Gia Minh bùng nổ thuộc tính thẳng nam, nào có biết thương xót cho cô gái nhỏ xinh xắn, quả thật vừa trêu chọc nữ cảnh sát trẻ là không dừng lại được.
Thật sự… quá đáng yêu, cũng rất buồn cười!
“Vừa vặn ăn cơm tối, cùng tới Dịch Ký đi, tôi mời khách.” Phương Trấn Nhạc kịp thời chuyển đề tài, hơi hất cằm với Dịch Gia Di, giả bộ phong lưu hỏi: “Em gái học sinh, có nể mặt không?”
Dịch Gia Di bị vẻ mặt quái đản của sir Phương chọc cười, đang nghĩ nên đối đáp bông đùa thế nào thì em gái Gia Như đã nôn nóng nhảy ra: “Nể chứ, nể chứ, sir Phương, em có thể ngồi ghế phụ lái trên xe Jeep được không?”
Cô ta cũng chưa bao giờ từng ngồi ghế phụ lái của bất cứ chiếc xe hơi lớn nào cả.
Ngồi trên một chiếc xe lớn siêu ngầu như trong phim đó đi hóng gió! Có thể thuận đường vòng qua bờ biển nữa… đương nhiên chỉ dám nghĩ thôi.
Gia Như cười lộ ra hai hàng răng nhỏ trắng tinh, ngốc nghếch vô cùng.
“Được chứ, nhưng không thể thò đầu ra khỏi cửa sổ!” Phương Trấn Nhạc vừa cười vừa gật đầu, duỗi tay xách túi lớn túi nhỏ trong tay Gia Như, thuận tiện liếc mắt nhìn vào trong, cũng biết đây đều là đồ Dịch Gia Di mua cho em gái, em trai và anh trai.
“Em cũng không phải trẻ con!” Gia Như vui vẻ kêu to.
Mấy người Lưu Gia Minh nhìn bàn tay lịch thiệp của sir Phương mới phát hiện ra hai cô gái trẻ xách rất nhiều đồ, vội vội vàng vàng chia đồ nặng trong tay bọn họ.
Trên đường, Phương Trấn Nhạc tách khỏi đám người đi nhà vệ sinh một lần.
Mọi người tới bãi đỗ xe chờ trước, trong lúc đợi, Gia Như khoác cánh tay của chị gái, lấm lét thấy những người khác đều không chú ý tới bên này mới nhỏ giọng bảo: “Chị cả, em thấy sir Phương cũng không tồi đâu, vừa lịch thiệp, vừa tuấn tú, còn là tổ trưởng CID nữa chứ, đây chính là loại thanh niên có triển vọng mà thím Mễ nói, nếu anh ấy làm anh rể em thì em ủng hộ!”
“Đừng nói lung tung! Nghe nói sir Phương là con trai của vua nhà lầu hay đại vương đá quý gì ấy, tài sản cả bạc triệu, mắt nhìn cao lắm!”Dịch Gia Di không nhịn được mà than thở với em gái mình.
“Vậy càng tốt chứ sao, người đàn ông độc thân hoàng kim đó, càng không tồi.” Gia Như gật đầu như gà mổ thóc.
Nói đến cứ như đàn ông trên đời này đều mặc cho chị gái cô ta tùy tiện chọn vậy.
“Người ta để ý đến em đã rồi hãy nói sau, đừng nghĩ ngợi viển vông cả ngày nữa, suỵt, sir Phương tới rồi.” Dịch Gia Di vội vàng kéo em gái lại, chỉ sợ cô ta nói lung tung.