Chương 170: Nữ cảnh sát tinh quái! 3
Tuy trong Dịch Ký có thêm Đinh Bảo Thụ và Tôn Tân, lại tính thêm một miệng ăn là bà của Đinh Bảo Thụ nữa, nhưng Tôn Tân và Đinh Bảo Thụ đều có thể giúp được rất nhiều việc, anh trai có thể thoải mái hơn một chút, cũng có thể dư sức nấu món mới và tiếp đón nhiều khách hơn.
Giống như hai ngày này có rất nhiều người xếp hàng mua Frappuccino, khách cũ dẫn khách mới tới và sẽ còn nhiều người tới mua hơn nữa, cho dù mọi người uống ngán thì cũng có thể nghiên cứu sáng tạo ra nhiều món hơn, ngay cả những thành phần nhỏ cũng có rất nhiều loại để thay đổi, mảng đồ ngọt đồ uống này rất có triển vọng.
Cô trở mình, cảm thấy chuyện đổi nhà này cũng không phải không thể thành hiện thực.
Nghe nói tiền lương của tổ trưởng tổ trọng án đến mấy chục nghìn.
Madam thân là giám sát tiền lương lại gần một trăm nghìn…
Khi nào cô mới có thể lợi hại giống như sir Phương, thăng chức lên làm tổ trưởng? Nghe nói sir Phương đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ sát hạch và phỏng vấn nội bộ rồi, nói không chừng năm sau sẽ là giám sát.
Ngày mai phải tới nhà sách một chuyến để tìm sách chuyên ngành có nội dung như tâm lý học tội phạm, nghiên cứu tình tiết vụ án, pháp luật, khoa học pháp y, khoa học giám định… rồi từ từ học.
Đồng thời, còn phải thường đi giúp chị Nhân sắp xếp tài liệu, nhất định phải đọc nhiều báo cáo phá án của các thám tử hơn, nghiêm túc xem cách phá án và mạch suy nghĩ của bọn họ, học kinh nghiệm của bọn họ.
Đúng, vẫn phải tính lại.
Bắt đầu từ vụ giết người trên phố Pitt và mỗi một vụ án trong tương lai. Sir Phương phá án thế nào, điều động toàn bộ thành viên trong tổ ra sao, phân tích manh mối thế nào, tổng hợp vụ án và nắm bắt điểm mấu chốt kiểu gì, sắp xếp ra sao, phán đoán thế nào…
Còn phải nghĩ cách trau dồi khí chất của mình, không thể mãi ngoan ngoãn được, ai cũng sẽ cảm thấy bạn dễ bắt nạt, không giống một thám tử có năng lực.
Phải có khí chất, nhíu mày, nghiêm túc, ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm trí tuệ… còn nữa, không thể hở tí là cười ngốc, làm như em gái khờ khạo sao mà được hả Dịch Gia Di…
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Dịch Gia Di dần dần buông vũ khí đầu hàng trước Chu Công, ngủ rất say, trong mơ cũng đang phá án.
…
Khi Dịch Gia Di đang nằm mộng thì Phương Trấn Nhạc còn đang tăng ca.
Sau khi rời khỏi Dịch Ký, anh lại vòng về cục cảnh sát, xét duyệt toàn bộ các báo cáo đã hoàn thành trước đó, ký tên rồi giao cho giám sát Khưu, lại đọc thêm mấy vụ án cũ mà Khưu Tố San đưa cho, nghiên cứu xem nên bắt đầu từ đâu, tìm kiếm điểm đột phá mới thế nào.
Thẳng đến khi buồn ngủ díp cả mắt, nhìn đồng hồ thấy đã là mười hai giờ, xác định bây giờ mình lái xe về nhà, ngả người lên giường là có thể ngủ luôn, anh mới cầm chìa khóa xe chuẩn bị tan làm.
Hàng đêm tăng ca, mỗi ngày đều tăng ca, nghĩ đủ mọi cách mời đội ngũ ăn uống vui chơi, có lẽ cũng không phải vì cuồng công việc và xa hoa mà chỉ bởi vì anh là người sợ cô độc nhất trên thế giới này mà thôi.
Có khả năng anh không có cách nào chịu đựng được việc ở một mình, sợ bầu không khí tĩnh mịch đó sẽ ép mình phát điên.
Thế giới này luôn có một đáp án khác.
Lâm Vượng Cửu lười biếng có khả năng đã từng là một thám tử hăm hở tiến bộ nhất, chỉ vì bị lừa mới trượt dốc xuống đáy, không còn sức làm một thanh niên nhiệt huyết như trước kia nữa.
Mà vị tổ trưởng yêu tha thiết công việc, lại vung tiền mời khách chưa bao giờ từng run tay đó, có lẽ thật ra chỉ là một đứa trẻ ỷ lại vào đám đông nhất, bị mắc kẹt trong một hình ảnh phản chiếu nào đó, dựa vào hình tượng con người rắn rỏi đàn ông nhất, đầu đội trời chân đạp đất nhất, khiến người khâm phục nhất, đáng tin nhất, phản nghịch nhất và trí tuệ nhất mà anh thể hiện ra để che giấu đi một đáp án khác, cũng là đáp án thật sự.
Đèn trong văn phòng tổ trọng án B đã tắt, Phương Trấn Nhạc lặng lẽ bước trong bóng tối, đi trong hành lang sáng sủa.
Khu đấu dây của phòng báo án lại vẫn sáng đèn, có người ba trăm sáu mươi ngày cả ngày lẫn đêm thay ca kiên trì thủ vững cương vị.
Anh liếc mắt nhìn vào trong, khi quay người lại gặp được Khưu Tố San bước ra từ nhà vệ sinh ở bên khác.