Chương 171: Nữ cảnh sát tinh quái! 4
Hai người mệt mỏi vì thế mà sóng vai nhau đi ra nhà để xe, vì sợ lúng túng nên thuận miệng nói chuyện.
“Đợi khi cậu thăng chức làm giám sát thực tập phải có một người lên làm tổ trưởng, cậu cảm thấy ai khá thích hợp?” Khưu Tố San muốn cố gắng bắt đầu huấn luyện tổ viên sớm nhất có thể.
Nếu muốn đề bạt một người nào đó, tốt nhất bây giờ hãy bắt đầu quan sát năng lực tổ chức, khả năng quản lý và năng lực phá án của người này, tránh cho lúc gặp phải chuyện sẽ quá hấp tấp.
“… Tôi sẽ quan sát thêm.” Phương Trấn Nhạc nghĩ ngợi mà không lập tức trả lời: “Bye.”
Khưu Tố San khởi động xe chậm hơn một chút, khi ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy đít xe của Phương Trấn Nhạc.
Chị ta thở dài.
Xem ra vẫn chưa biết ai sẽ thay thế chức tổ trưởng tổ B.
Ai cũng có khả năng, ai cũng có cơ hội hết.
…
Ngày thứ hai trong ba ngày nghỉ phép là được sống thoải mái nhất.
Áp lực công việc dựa vào ngày nghỉ đầu tiên để thư thả, cách ngày đi làm lại vẫn còn một ngày để thay đổi, có thể hoàn toàn bình tĩnh không vội không chậm, để một ngày này hoàn toàn trôi qua trong ngơ ngác.
Nhưng Dịch Gia Di lại dậy sớm một cách vô cùng hăm hở, sau khi cùng em trai em gái ăn sáng, lại ra ngoài cửa ngồi xe buýt tới nhà sách đường Vượng Tử.
Cô mua một chiếc Bb-call cho mình để ghi chép trong cục cảnh sát và cũng có thể làm một thám tử trẻ cứ hễ gọi là đến.
Khi băng qua trước một cửa hàng âm nhạc, bên trong đang phát bài hát solo [Im lặng là vàng] của Trương Quốc Vinh bằng đầu máy hát đĩa than, Dịch Gia Di dừng chân trước cửa tiệm, nhìn cảnh đường phố Hương Giang và nghe hết toàn bộ bài hát, sau đó cô quay người bước vào, dứt khoát mua ba cái máy ghi âm nhỏ, cho Dịch Gia Tuấn và Đinh Bảo Thụ dùng để học hành, có thể nghe văn bản, nghe tiếng Anh và cũng có thể nghe nhạc.
Buổi trưa, Dịch Gia Di đến ăn bánh tổ và bánh quế trứng sau khi xếp hàng rất lâu, còn ăn được món mì ba màu lạ lùng được làm từ hỗn hợp bánh cuốn, trứng cá và da heo.
Khi băng qua một tiệm được trang trí rất đẹp, cho dù cô cảnh sát trẻ đã ăn no nhưng vẫn dừng chân bên ngoài mặt tiền cửa hàng có hơi không rời đi nổi.
Thực đơn được treo trên cửa sổ đều kèm theo những bức ảnh đẹp nhất về món ăn, ví dụ như cua to rang muối, mì xào tôm to bằng đầu ngón tay, bồ câu đựng đầy vây cá bị đổi thành [tiên hạc thần châm]...
Món nào cũng muốn ăn nhưng vừa thấy giá đã sợ run cả mình mẩy.
Quả nhiên, vừa thò đầu vào nhìn đã thấy bên trong phần lớn đều là khách ăn mặc sang trọng, mang theo nhận thức có thể cáng đáng được một bữa ăn ngon này của mình cũng khiến bọn họ trông hạnh phúc hơn khi dùng bữa vài phần.
Dịch Gia Di ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, nhà hàng Tiên Sơn Vượng Tử.
Cô thầm ghi nhớ, cầu nguyện với vẻ tủi thân: Tháng sau phát lương sẽ tới ăn.
Sau đó cô mới quay trở lại hiệu sách và tiếp tục đọc cuốn sách mà mình vẫn chưa đọc xong vào buổi sáng.
Sau khi đọc qua vài trang, cô sẽ lặng lẽ hồi tưởng lại rồi tóm tắt trong ghi chú của mình:
Đầu tiên, phải xác nhận bảy yếu tố của vụ án: Thời gian, địa điểm, bởi ai, với mục đích gì (tức động cơ phạm tội), sử dụng công cụ nào, nhằm mục đích gì (là muốn giết người, hành hung hay cướp của...) và hậu quả là gì.
Thứ hai, thu thập sơ bộ các manh mối: Dấu vết ở hiện trường, vật phẩm bị bỏ lại, thông tin về nạn nhân, thủ đoạn gây án (tức đặc điểm)...
Phương pháp là kiểm tra pháp y có liên quan, điều tra có liên quan của bộ phận giám định...
Điều tra và hỏi thăm, tìm kiếm nhân chứng và manh mối về những người có liên quan.
Nhận manh mối từ những người chỉ điểm ở mọi tầng lớp trong xã hội.
Thứ ba, làm một bản tổng kết và phân tích vụ án (dũng cảm đặt giả thiết, xác minh cẩn thận).
Thứ tư, xác định phương hướng điều tra, xác định phạm vi điều tra và tiếp tục điều tra...
Cô viết vẽ vào ghi chú của mình, lại đọc sách thêm một lúc, lúc lại ngẩng đầu lên phát hiện ra trời đã sẩm tối rồi.
Dịch Gia Di thở dài một hơi, tốc độ học chậm quá, giá như có cách học hết kiến thức trong một lần thì tốt bao nhiêu.