Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 172 - Chương 172 - Chỉ Sợ Nhà Hàng Này Vào Thì Được Mà Ra Thì Không Nổi

Chương 172 - Chỉ sợ nhà hàng này vào thì được mà ra thì không nổi
Chương 172 - Chỉ sợ nhà hàng này vào thì được mà ra thì không nổi

Chương 172: Chỉ sợ nhà hàng này vào thì được mà ra thì không nổi

Trước khi rời khỏi hiệu sách, cô hào phóng bỏ rất nhiều tiền mua ba cuốn [Tâm lý học tội phạm], [Suy luận logic] và [Các phương pháp và chiến lược điều tra tội phạm], quyết định mang về nhà đọc và nghiên cứu từ từ.

Khi bước lên đường, đang cân nhắc định về Dịch Ký ăn cơm thì đột nhiên cô thấy rất nhiều người thân và các cặp tình nhân nắm tay nhau dạo phố, bọn họ có người mặt đỏ tưng bừng, giống như sắp có một buổi hẹn hò vô cùng đặc biệt vậy.

Hạnh phúc của cuộc đời cũng nằm ở những ngày tháng đặc biệt đầy bất ngờ này.

Đi thêm hai bước, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, đến nhà hàng Tiên Sơn Vượng Tử đặt một bàn bốn người sát cửa sổ, cũng may hôm nay không phải cuối tuần, cô lại đến khá sớm nên thật sự đã được đặt trước.

Sau đó cô đến quầy lễ tân mượn điện thoại gọi cho anh trai, sau khi báo địa chỉ, lại bảo bọn họ nhanh chóng đến cuộc hẹn.

Dịch Gia Di lại chạy ra cửa tìm được một bà bán hoa dạo trên phố, mua một bó hoa tươi, mang vào trong tiệm rồi đặt chúng lên bàn, lúc thì tay lạnh toát, lúc thì đầu nóng ran... đây là sợ hãi và vui vẻ khi được buông thả.

Sau hơn mười phút chờ đợi, Dịch Gia Đống vội vã đến nhà hàng cùng với những đứa em của mình.

Qua khung cửa sổ, Dịch Gia Di nhìn thấy ba anh em đều đã thay bộ đồ mới đẹp nhất của mình vào, Dịch Gia Tuấn thậm chí còn chuốt sáp chải tóc của anh hai trông rất tươm tất, mái tóc ngắn được chải đến phát sáng, trông giống như một thiếu gia nhỏ rơi vào một gia đình nghèo khó vậy.

Dịch Gia Đống vừa ngồi xuống đã được Dịch Gia Di tặng hoa.

“Cảm ơn anh cả đã chăm sóc ba chị em em.” Cô rõ ràng là vừa cười vừa nói câu này, lại dỗ được một người đàn ông cao lớn như Dịch Gia Đống phải đỏ hoe mắt.

Gia Như và Gia Tuấn lập tức chê cười không thương tiếc, khiến cho Dịch Gia Đống cảm động không được, mà không cảm động cũng không được, ở đó ngượng nghịu mất đi uy phong của anh lớn.

Jia Ru Jiajun lập tức cười không thương tiếc, điều này khiến Yi Jiadong không động tâm cũng không động tâm, mất đi uy nghiêm của đại ca.

Khi gọi đồ ăn, ai cũng tính toán giá của từng món, chỉ sợ nhà hàng này vào thì được mà ra thì không nổi.

Bốn chàng ngốc cẩn thận tính toán, cuối cùng chọn bốn món nóng, một món nguội và một phần điểm tâm với giá cả phải chăng nhất, lại bàn bạc chọn thêm bốn cốc đồ uống khác nhau, đợi sau khi lên bàn lại đổi cho nhau uống, như vậy sẽ nếm được nhiều vị tươi ngon và ngọt ngào nhất.

Dù rằng gọi món chậm chạp và rất khổ sở nhưng mọi người đều ăn uống vui vẻ, trộm cười khúc khích, mỗi một miếng ăn đều thấy rất hài lòng.

Tiểu Gia Tuấn cứ ăn một miếng là lại nhìn anh chị mình một lần, mong muốn được giao tiếp ánh mắt với người khác vô cùng mạnh, mỗi một giây phút hạnh phúc đều muốn thông qua ánh mắt và vẻ mặt để chia sẻ với anh chị, ăn đến mức ngũ quan bay loạn, coi rất bận rộn.

Tiền không thể tiêu uổng phí, bọn họ cũng muốn tận hưởng thỏa thích môi trường tốt đẹp của nhà hàng này, vì vậy vừa ăn vừa nhìn ngắm phong cảnh qua cửa sổ, thấy có người nhìn vào bên trong lại càng phải ưỡn ngực nghiêng đầu, híp mắt say mê nhấm nháp, bày ra dáng vẻ hưởng thụ món ngon một cách vô cùng khoa trương.

Vì vậy, để hưởng ứng chủ trương quý trọng lương thực, khi thanh toán, người nào cũng thỏa mãn vô cùng từ tinh thần đến thể xác.

Mặc dù Dịch Gia Di đã tiếc đứt ruột khi trả tiền nhưng cô lại cảm thấy mình là một... trong những người hạnh phúc nhất trên thế gian.

Ít nhất là một phần tư.

Vì thoạt nhìn mức độ hạnh phúc của ba anh em hoàn toàn không thấp hơn cô.

Trên đường trở về bầu bạn cùng với ánh trăng, Dịch Gia Di xoa cái bụng nhỏ, nghĩ rằng kiếm tiền rồi phải tiêu như thế mới không phụ những giọt mồ hôi vất vả ấy.

Rất đáng!

...

Vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Dịch Gia Di chuyển sang đọc sách ở nhà, đọc bài báo về thông tin do các dấu chân khác nhau mang đến trong quá trình điều tra vụ án nhiều lần, cảm thấy nhận được nhiều lợi ích từ nó.

Cô cảnh sát trẻ giống như miếng bọt biển không ngừng hút nước, cố gắng làm phong phú kho kiến thức vốn đã ít ỏi của mình.

Mặt khác, trong cục cảnh sát lại đang gặp trắc trở.

Bình Luận (0)
Comment