Chương 176: Phi! Nói chuyện cẩn thận một chút
“Phi! Nói chuyện cẩn thận một chút!” Lưu Gia Minh lại không thể ngồi yên được nữa, cậu ta duỗi canh tay tới chỉ vào mũi Trương Đại Phúc, quát: “Anh khoa trương cái gì hả? Phía cảnh sát đã có đủ nhân chứng vật chứng, sẽ lập tức đưa anh đi ăn kẹo đồng ngay.”
“Nhân chứng vật chứng gì hả sir? Tố cáo người phải có bằng chứng, cô gái bị mẹ tôi bắt tới, ngày nào cũng đánh đập cô ta, tôi có thể làm thế nào được đây? Tôi thân là con cái mà, cũng không thể làm con trai lại đi đến cục cảnh sát tố giác mẹ ruột được chứ? Cho dù tôi có tội, cậu nói tôi bao che là được, tôi nhận đấy.
Cậu nói vụ án chặt xác đó hả, này sir, là mẹ tôi biến thái đó, khi còn trẻ bà ta bị lão già nhà tôi đánh thảm lắm, lão già nhà tôi còn lấy tiền mà bà ta kiếm được để ra ngoài ngủ với ả đàn bà khác, tâm lý của bà ta biến thái muốn trút giận lên những cô gái khác cũng rất bình thường thôi.
Cậu nói trên thi thể có tinh trùng sao? Bà già chết tiệt đó trộm bao của tôi bôi lên khối thi thể, muốn vu hại tôi, không có cách nào khác, trên người tôi cũng chảy dòng máu của bà già chết tiệt đó mà.
Nhưng tôi thật sự rất vô tội, sir, cô gái mà các cậu cứu ra ngoài đó, tôi chưa từng chạm vào cô ta, đưa cô ta đi bệnh viện đi, đi khám đi, bằng chứng thuyết phục lắm đó.
Cán bộ cũng không thể vu hại người vô cớ được đâu.
Tôi có cha mẹ như thế đã rất thảm rồi, cả một đời đều bị hủy trong tay bà già chết tiệt và lão sâu rượu đó. Đời này của tôi không cần nữa, mỗi ngày đều trốn trong nhà bất kể ngày đêm vì tôi sợ gặp người khác đấy, tôi đã cầu bà lão đó thả những cô gái đó đi nhưng bà ta lại uy hiếp tôi, nói muốn giết cả tôi luôn.
Ngay cả con trai còn không bỏ qua, các cậu nói xem bà ta còn nhân tính hay không?”
Lưu Gia Minh tức giận thở phì phò, trong đôi mắt đỏ ngầu mệt mỏi vì thức đêm tăng ca quả thật muốn bắn ra độc.
Nếu không phải lớp vỏ “cảnh sát” này hạn chế cậu ta thì cậu ta thật sự không đảm bảo mình sẽ không đánh chết Trương Đại Phúc.
Phương Trấn Nhạc mím môi, sắc mặt cũng dần u ám hẳn đi.
“Này sir, các cậu có thể đưa tôi lên tòa, không sao đâu, đến khi đó có phải tôi cũng có quyền lên tiếng không? Tôi có thể bắt đầu kể từ lúc tôi sinh ra, nhất định sẽ có cảm giác chân thực hơn cậu kể, càng kiếm được nước mắt người nghe hơn cậu kể, cậu có tin không? Lúc thích hợp tôi cũng có thể khóc, mọi người đều là con người, bồi thẩm đoàn cũng là người mà, cũng có cha mẹ và con cái, cũng có tình cảm chứ. Cậu đoán xem liệu bọn họ có cảm thấy tôi rất đáng thương không?” Trương Đại Phúc nói đến đây, đột nhiên bật cười ha ha.
Lưu Gia Minh đứng bật dậy, dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Đại Phúc, cậu ta đứng bất động rất lâu, cuối cùng vẫn siết nắm đấm ngồi lại.
Vẻ mặt của Trương Đại Phúc càng đắc ý hơn, đảo mắt nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, trong con ngươi đục ngầu đó lóe lên vẻ ác ý và âm hiểm như con cóc độc.
“Này sir, trong câu chuyện đó của cậu, có phải phía sau vẫn còn rất nhiều chi tiết không?
Ví dụ như người bạn đó của cậu từ lúc nếm được vị ngọt của giết người đã không có cách nào từ bỏ được nữa, thậm chí người phụ nữ được mua tới có lõa lồ đứng trước mặt cậu ta thì cậu ta cũng không có cách nào giao hợp được, cứ nhất định phải hành hạ tàn nhẫn mấy cô gái thoạt nhìn kiêu ngạo và thuần khiết đó, thẳng đến lúc giết chết, cậu ta mới cứng nổi, mới có thể trải nghiệm được sự vĩ đại và khoái lạc của việc làm người và làm đàn ông phải không?
Có phải cậu ta thông qua cảm giác khống chế quyền sinh sát của người khác để cảm nhận sức mạnh to lớn tối cao nhất không?
Một chuyện xưa, nếu người nghe đã đoán được kết thúc vậy thật sự rất không thú vị đâu.
Tôi còn biết sau này người bạn đó sẽ vui vẻ bước ra khỏi cục cảnh sát, mấy tay cảnh sát phế vật tuy rằng kêu rất to nhưng lại không làm gì được cậu ta. Từ đó, cậu ta càng trở nên cẩn thận cũng càng lợi hại hơn, toàn bộ phụ nữ nghe đến cậu ta đều sẽ sợ mất mật, cũng không dám không tôn trọng cậu ta nữa.”