Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 175 - Chương 175 - Cậu Tưởng Mình Biết Nhiều Lắm Sao

Chương 175 - Cậu tưởng mình biết nhiều lắm sao
Chương 175 - Cậu tưởng mình biết nhiều lắm sao

Chương 175: Cậu tưởng mình biết nhiều lắm sao

Lúc này, Lưu Gia Minh đã nghe ra được “người bạn” mà sir Phương nói chính là bản thân Trương Đại Phúc.

Cậu ta nghe lời tự thuật của Phương Trấn Nhạc, bắt đầu nghi ngờ có phải anh đã lấy được tài liệu gì đó mà những người khác chưa từng đọc hay không, bằng không làm sao lại chi tiết được như thế, sẽ không phải đều là suy diễn đấy chứ?

Phương Trấn Nhạc dường như không nhìn thấy thay đổi cảm xúc của Trương Đại Phúc mà vẫn không nhanh không chậm tiếp tục: “Nhưng sống trong căn nhà tối tăm và bẩn thỉu cũng không thể khiến cậu ta cảm thấy dễ chịu, cha ruột chửi bới bất kể ngày đêm vẫn khiến lửa giận trong cậu ta bùng cháy điên cuồng.

Thẳng cho đến một ngày, người bạn này đã ép mẹ mình liên thủ giết chết cha, nhìn thấy người phụ nữ lạnh lùng kia vì làm đồng lõa mà sợ hãi cả người run rẩy, nhìn thấy người cha đã đánh đập mình từ nhỏ đó tắt thở, đột nhiên người bạn này cảm thấy tốt hơn hẳn.

Trong quá trình này, cậu ta đã cảm giác được người cha mạnh mẽ vẫn luôn áp chế mình đó đột nhiên trở nên thật nhỏ bé, mà bản thân nhỏ bé vẫn luôn bị đánh, bị chi phối, bị chửi mắng lại biến thành chúa tể, trở nên mạnh hơn.

Cậu ta không ý thức được bản thân chính là một kẻ thất bại bị xã hội ruồng bỏ, chính là một kẻ hèn nhát chỉ dám ra tay với một con sâu rượu bất tỉnh nhân sự vì say đó, ngược lại cảm thấy mình là một người dũng…”

“Cậu tưởng mình biết nhiều lắm sao? Tưởng mình hiểu hết tất cả mọi chuyện sao?” Đột nhiên Trương Đại Phúc ngắt lời Phương Trấn Nhạc, nói ra câu đầu tiên trong ba ngày này.

Phương Trấn Nhạc khẽ cười: “Tôi nói không đúng sao, bằng không anh nói cho tôi biết chân tướng là gì đi?”

Trương Đại Phúc hừ lạnh một tiếng: “Mấy người như các cậu ngoại trừ ở đây tự bịa ra câu chuyện tự cho là đúng ra thì còn biết làm gì? Dân thường chúng tôi đã chết nhiều như thế mà vẫn chưa bắt được hung thủ, các người mới là phế vật đi?”

“Anh nói cái gì?” Lưu Gia Minh vỗ mạnh lên bàn.

Phương Trấn Nhạc áp bàn tay về phía cậu ta, Lưu Gia Minh tức giận nghiến răng, chỉ hận không thể đi lên đấm một cú vào mặt Trương Đại Phúc nhưng lại chỉ có thể kiềm chế cảm xúc dưới chỉ thị của sir Phương.

Cậu ta tức tối ngồi lại về ghế, trừng mắt nhìn Trương Đại Phúc với vẻ dữ tợn, dùng ánh mắt như dao đâm vào đối phương.

Phương Trấn Nhạc nở nụ cười với Lưu Gia Minh, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi Trương Đại Phúc một tí nào cả, lại kéo chủ đề trở về câu chuyện của mình, vẫn bình tĩnh tự thuật tiếp: “Sau khi giết chết cha, người bạn đó bắt đầu yên tâm thoải mái sống trong nhà.

Ép người phụ nữ lạnh lùng thân là mẹ ruột lại không hiểu cách bảo vệ con trai mình kia ra ngoài làm việc để nuôi sống mình, cũng là một cách báo thù. Không ra ngoài làm việc mà ăn bám người già cũng là một cách báo thù đấy chứ. Cậu ta luôn tìm được lý do cho toàn bộ hành vi trốn tránh của mình, cậu ta nói với bản thân rằng: Mày không yếu đuối, cũng không phải kẻ thất phải, mày chỉ đang báo thù mẹ, báo thù gia đình này mà thôi.

Lúc đầu, cơ thể mẹ còn khỏe mạnh, có thể làm được rất nhiều công việc, tiền kiếm được cũng đủ cho thằng con phế vật này ăn uống, thậm chí là chơi gái mại dâm, nhưng sau mấy chục năm, cùng với tuổi tác lớn dần, việc mà mẹ có thể làm càng ngày càng ít, tiền kiếm được cũng càng lúc càng ít đi, bắt đầu khó có thể gánh vác chi tiêu cho cả hai người.

Cuối cùng có một ngày, một cô gái làng chơi tới cửa vì chê tiền ít nên xảy ra tranh chấp với người bạn này, cô ta nhất định đã nhìn thấu sự vô năng của người bạn này, chửi cậu ta là thằng già phế vật liệt dương, xuất tinh sớm…”

“Ồ sir, các người không đi tìm bằng chứng mà ở đây kể chuyện cho tôi là do quá nhàn rỗi sao? Tiền của người đóng thuế lẽ nào đều để cho mấy người làm loại chuyện vô vị này? Bịa ra một câu chuyện tồi tệ và nhạt nhẽo như thế… sao thế? Chán quá à?”

Trương Đại Phúc lại ngắt lời Phương Trấn Nhạc, hai bàn tay vẫn luôn để dưới gầm bàn của anh ta dùng sức ấn lên bàn, híp mắt nhìn chằm chằm vào Phương Trấn Nhạc, giọng nói lạnh lùng: “Hay là vụ án rơi vào bế tắc, không bắt được hung thủ? Thay vì ở đây mất thời giờ với tôi còn không bằng đi bắt hung thủ đi, bằng không để hung thủ tiêu dao ngoài vòng pháp luật, cẩn thận mẹ và vợ của các cậu bị…”

Bình Luận (0)
Comment