Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 174 - Chương 174 - Tôi Có Một Người Bạn

Chương 174 - Tôi có một người bạn
Chương 174 - Tôi có một người bạn

Chương 174: Tôi có một người bạn

Bây giờ bọn họ có lời chứng của mẹ hung thủ nhưng vẫn chưa có lời chứng của người bị hại và hung thủ, toàn bộ vụ án vẫn tồn tại nhân tố không ổn định.

Phải biết rằng, pháp luật Hương Giang quy định sau khi lên tòa, một khi phán quyết kết thúc vậy cho dù hung thủ được phán nhẹ tội, hoặc được phán vô tội vì bằng chứng không đủ, thì sau này muốn khởi tố hung thủ cũng không thể sử dụng cùng một tội danh làm lý do nữa.

Bởi vậy, tổ trọng án phải gửi báo cáo lên sở tư pháp, chứng cứ phải khá xác thực, tuyệt đối phải có được sự cân nhắc, không thể có bất cứ lỗ hổng nào mới có thể khiến hung thủ nhận lấy sự trừng phạt mà anh ta nên có.

Đối với toàn bộ thám tử tổ trọng án mà nói, phân đoạn sau khi bắt hung thủ luôn phiền nhất, cũng không chấp nhận sự qua loa nhất.

“Tôi có một người bạn.” Hai cánh tay của Phương Trấn Nhạc đặt lên bàn, cơ thể hơi nghiêng về trước, nhìn Trương Đại Phúc rồi đột nhiên mở miệng, bắt đầu màn tán gẫu ngẫu hứng.

“Lúc nhỏ vô cùng thông minh, thành tích rất tốt, học gì cũng nhanh, khi ấy ngay cả người giàu có trong lớp cũng không thể so được với cậu ta, thầy giáo thích cậu ta lắm, các bạn học cũng kính trọng cậu ta vài phần vì thành tích của cậu ta tốt. Đây chính là quy tắc trong trường học, chỉ cần đầu óc cậu tốt thì có thể trở thành người nổi bật trong đám đông, đi đến đâu cũng được ưu đãi.

Nhưng cậu ta cũng có một chỗ không được như ý, cho dù cậu ta có cố gắng bao nhiêu và ưu tú bao nhiêu thì cha của cậu ta vẫn sẽ hở tí là đánh cậu ta, chỉ cần cậu ta không thuận theo ý của cha mình một chút thôi là một trận tơi bời sẽ đổ ập xuống ngay, thậm chí ở ngay trước mặt hàng xóm láng giềng, ngay trước mặt bạn học, cha cũng sẽ đánh cậu ta, thường xuyên khiến cậu ta mất sạch mặt mũi, chỉ hận không thể giết chết cha mình.”

Trương Đại Phúc vẫn luôn cúi đầu cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo ác ý, nhìn chằm chằm vào Phương Trấn Nhạc.

“Khi cha đánh đập cậu ta, người mẹ vẫn luôn dịu dàng, tự xưng là yêu cậu ta lại chưa bao giờ từng bảo vệ cậu ta. Người phụ nữ đó rất tốt với cậu ta, duy chỉ khi cha đánh cậu ta thì mẹ lại giống như không có chuyện gì xảy ra, chỉ lạnh lùng ở bên quan sát. Ở thời điểm này, cậu ta sẽ hận cả mẹ mình, thậm chí còn hận hơn cả cha mình. Chính ngay trong quá trình này, một chút ấm áp còn sót lại trong lòng cậu ta cũng dần dần hóa lạnh, bất tri bất giác, cậu ta hận toàn bộ người trên thế giới này, cho dù là ở thời đại làm học sinh cũng coi như nở mày nở mặt này của cậu ta thì mối hận này cũng vẫn đang lớn dần.

Dựa vào cái gì mấy người không thông minh bằng mình lại có thể sống một cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, cho dù đưa ra yêu cầu gì thì cha mẹ cũng sẽ thỏa mãn, dựa vào cái gì mấy đứa ngu ngốc đó chưa bao giờ từng bị đánh, thậm chí còn dám ở bên xem náo nhiệt khi mình bị cha mình đánh ác liệt?

Một người trưởng thành như thế, tính cách lại kỳ lạ, thái độ đối nhân xử thế cực đoan, nên không có người nào thích cậu ta.

Sau khi bước vào xã hội đột nhiên quy tắc quanh người thay đổi. Thông minh không còn là tiêu chuẩn duy nhất nữa mà vẫn cần phải giao tiếp với người khác, cần hào phóng khẳng khái, cần sáng sủa, dẻo miệng khiến người yêu thích, cần có tổ đội hợp tác tinh thần, người bạn này không có cách nào thích ứng được, trong quá trình tìm việc, hết lần này đến lần khác gặp phải thất bại.

Ưu thế trước kia lần lượt bị mài mòn cũng dần trở nên nhỏ nhặt không còn đáng kể nữa, mà khuyết điểm cũng càng lúc càng lộ rõ ra, cậu ta bắt đầu cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhắm vào mình, thậm chí sẽ vì một câu nói bình thường của người khác mà nổi giận, vì thế, cậu ta nhìn thấy ánh mắt chán ghét của người bên cạnh sẽ cảm thấy người đó đang thì thầm nói nhỏ không quá tôn trọng mình... Cậu ta quyết định không bước ra khỏi căn phòng đó nữa, trốn tránh tất cả những thứ đáng ghét kia.”

Hô hấp của Trương Đại Phúc bắt đầu dồn dập, ánh mắt nhìn Phương Trấn Nhạc dần trở nên tức giận.

Bình Luận (0)
Comment