Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 178 - Chương 178 - Thế Này Không Phải Lãng Phí Thời Gian Hay Sao

Chương 178 - Thế này không phải lãng phí thời gian hay sao
Chương 178 - Thế này không phải lãng phí thời gian hay sao

Chương 178: Thế này không phải lãng phí thời gian hay sao

Cô nói chuyện với chú Cửu và Lưu Gia Minh một lúc, bọn họ mới đồng ý sau khi Ngô San Vinh tỉnh sẽ cho Đinh Bảo Thụ vào trong.

Nhưng thả người vẫn hoàn thả người, ít nhiều gì vẫn thấy không yên tâm, thi thoảng Lưu Gia Minh lại đứng dậy lén lút nhìn vào thông qua cửa sổ nhỏ trên cửa, chỉ thấy Đinh Bảo Thụ đặt cốc trà sữa Frappuccino lên cái tủ nhỏ bên cạnh giường bệnh, sau đó ngồi không, cũng không nói chuyện hay làm gì hết.

“Có được không đó? Thế này không phải lãng phí thời gian hay sao?” Lưu Gia Minh đi lại bên ngoài cửa, vò đầu bứt tai.

Lâm Vượng Cửu oán trách vẫn hoàn oán trách, nhưng người già luôn có khí chất yên tĩnh của người già, ông ta ngồi đó đọc báo, bộ dáng tùy hứng cho dù Dịch Gia Di có dẫn một bà đồng vào trong thì ông ta cũng chẳng để ý, hai chân ông ta vắt chéo, đôi mắt không thèm nâng lên nhìn lấy một cái.

“Ngồi xuống một lúc đi anh Gia Minh.” Dịch Gia Di cố gắng an ủi, Lưu Gia Minh lại chỉ thở dài.

Cậu ta rất lo lắng khi lên tòa, lỡ như Trương Đại Phúc thật sự có được sự đồng cảm từ thành viên bồi thẩm đoàn nào đó thì có khả năng sẽ xuất hiện biến số, có tội biến thành vô tội thì không có khả năng, nhưng nếu như giảm nhẹ mức hình phạt…

Với chế độ tòa án thẩm vấn ở Hương Giang thì chuyện này cũng chưa chắc không có khả năng.

Mọi người không có cách nào nhịn được một kẻ cặn bã được tuyên án nhẹ, chứ đừng nói là chấp nhận chuyện anh ta có thể thoát khỏi hình phạt, cho nên lời khai của một nạn nhân thực sự đáng thương như Ngô San Vinh quá quan trọng!

Lưu Gia Minh khoanh tay đứng bên ngoài phòng bệnh, thở dài liên tục, lại thi thoảng vì nghĩ tới vẻ đáng hận của Trương Đại Phúc mà tức giận nghiến răng.

Đợi chờ kết quả không biết luôn khiến người sốt ruột, vô số lần Lưu Gia Minh muốn kéo Đinh Bảo Thụ ra ngoài đều bị Dịch Gia Di ấn lên vai đè về chỗ ngồi, dùng lời lẽ khuyên cậu ta kiên nhẫn thêm.

Khi nửa tiếng trôi qua, Lưu Gia Minh cuối cùng cũng giống như nắp vung trên nồi canh sôi sục, khói phun ra trên nắp, có đè nén kiểu gì cũng không được.

Nhưng ngay lúc cậu ta vừa mới đứng dậy đang định gõ cửa thì đột nhiên cửa phòng bệnh bị mở ra.

Đinh Bảo Thụ với dáng người nhỏ bé ngẩng đầu đối diện với Lưu Gia Minh đang rất sốt ruột và nghi ngờ, cậu bé quay lại gật đầu với người trên giường bệnh như một đại nhân nhỏ, khi chậm rãi đóng cánh cửa sau lưng mình lại, cậu bé nói với Lưu Gia Minh: “Chị San Vinh bằng lòng lên tòa làm chứng và chỉ điểm Trương Đại Phúc đã bắt cóc và ngược đãi chị ấy, chị ấy còn nói chị ấy biết những người khác bị Trương Đại Phúc chôn ở đâu.”

“?” Lưu Gia Minh trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào bé trai chỉ cao đến eo cậu ta với vẻ khó tin.

Nơi vứt xác mà mẹ ruột của Trương Đại Phúc khai nhận chỉ là vài trường hợp mà bà ta giúp Trương Đại Phúc vứt chứ không phải toàn bộ. Bà ta cũng nói con trai có khi tự mình nhân lúc trời tối ra ngoài chôn xác, nhưng bà ta cũng không quan tâm hết được mấy chuyện này, cho nên vừa không theo dõi điều tra vừa chưa từng hỏi đến.

Nếu Trương Đại Phúc từng nói tới nơi giấu toàn bộ thi thể với Ngô San Vinh lại bằng lòng xác nhận với tòa án, vậy cho dù Trương Đại Phúc có lấp liếm đến cùng thì bọn họ cũng không sợ anh ta!

Lưu Gia Minh hé miệng, không tìm được từ ngữ để biểu đạt sự thán phục và hưng phấn của mình, lại quay đầu nhìn Dịch Gia Di.

Dịch Gia Di nhìn bóng lưng gầy yếu đi vào nhà vệ sinh của Đinh Bảo Thụ, cười bảo Lưu Gia Minh: “Tuy rằng em ấy nhỏ tuổi nhưng lại là chuyên gia sinh tồn thạo đời đấy.

Tất cả mọi người đều bỏ qua Đinh Bảo Thụ, mỗi tuần Bảo Thụ đều sẽ kiên trì tới báo cảnh sát, một ngày vụ án chưa được phá nói không chừng cậu bé vẫn sẽ luôn đi báo án như vậy.

Sau khi vụ án kết thúc, cậu bé lại nhận định Dịch Ký chính là “tiệm cơm có tương lai” như anh trai mình đã từng nói, mỗi ngày tan học đều sẽ tới làm việc, im hơi lặng tiếng tìm toàn bộ công việc mà cậu bé nhìn thấy, chủ động lau bàn dọn ghế, bưng trà rót nước, cuối cùng được anh trai tôi nhận.

Bình Luận (0)
Comment