Chương 179: Cô nào có lợi hại như thế
Bây giờ vụ án của anh cậu bé đã được phá, cậu bé cũng tìm được một phiếu cơm ổn định và đáng tin cho mình và bà nội. Tiền kiếm được ở Dịch Ký cộng thêm khoản tiết kiệm khi đi nhặt ve chai của cậu bé, có lẽ Bảo Thụ có thể hoàn toàn dựa vào năng lực của mình để học xong.
Cậu bé hiểu phải cố hết sức mình để tồn tại trong thế giới này, tuy rằng vừa gầy vừa nhỏ vừa không bắt mắt nhưng lại sở hữu sức sống lớn mạnh không dễ bỏ qua, câu bé hiểu được tính quan trọng của việc làm chủ vận mệnh của mình.”
Dịch Gia Di nói được một nửa lại dừng lại để lấy hơi, Lưu Gia Minh hoàn toàn không ngắt lời cô mà nghiêm túc đợi cô nói tiếp.
“Người bị hại giống Ngô San Vinh trong quá trình trị thương và trưởng thành trong tương lai, có khả năng điều quan trọng không phải là trốn tránh và quên mất, mà đối mặt có lẽ mới là cách hay trị liệu chân chính - chủ động tấn công, lên tòa án dùng vũ khí mạnh như pháp luật để đánh bại cơn ác mộng này. Ngay khi ý thức được người đó cũng không hề đáng sợ, thậm chí còn rất hèn mọn, rất nhỏ bé, ngay khi cô ấy nhận ra mình có pháp luật và cảnh sát ủng hộ, cô ấy sống trong thành phố này có người bảo vệ thật sự cũng không nguy hiểm như vậy nữa, ngay khi cô ấy có thể hiểu ra tai họa sẽ không còn bất chợt giáng xuống nữa…
Có lẽ mới có thể chiến thắng nỗi sợ chân chính và đứng lên một lần nữa.”
“…” Lần đầu tiên Lưu Gia Minh phát hiện ra tài ăn nói của Tiểu Thập Nhất lại tốt đến vậy.
Trong đầu cô lại có nhiều suy nghĩ nghe qua có lý và tuyệt vời đến vậy.
Anh ta nhìn ánh mắt của Tiểu Thập Nhất, bất tri bất giác có thêm một vẻ tôn trọng, lại mất đi một chút ngạo mạn và từ trên cao nhìn xuống của “anh Gia Minh.”
Đặc biệt vừa nghĩ đến Trương Đại Phúc đáng hận như thế biết được bản thân đã không còn đường chạy trốn, khi thua không còn manh giáp sẽ tức giận và đau đớn cỡ nào là Lưu Gia Minh lại chỉ hận không thể lao tới ôm Tiểu Thập Nhất, nhấc cô lên quay vòng vòng…
“Cho nên, nếu có một người có thể thuyết phục Ngô San Vinh vậy chỉ có thể là Đinh Bảo Thụ từng trải qua đấu tranh với vận mệnh, bây giờ đã bước ra khỏi nỗi đau mất người thân và bắt đầu cuộc sống mới, phải không?” Lưu Gia Minh đã hoàn toàn bị Dịch Gia Di thuyết phục, bắt đầu cảm thấy hôm nay Tiểu Thập Nhất dẫn Đinh Bảo Thụ tới là hoàn toàn đã tính trước mọi việc, nắm chắc phần thắng trong tay!
Cô dường như sở hữu một bộ lý luận trăm phần trăm không xảy ra sai sót, sâu hiểm khó dò một cách kỳ lạ
“Cũng không đâu, tôi chỉ nghĩ Bảo Thụ đã từng tiếp xúc với tôi, mấy ngày nay lại nhanh chóng hạ gục được Tôn Tân. Một bé trai không nói nhiều cho lắm, tính cách lại bướng bỉnh như cậu bé có thể làm đến mức độ này nhất định là có chỗ đặc biệt của mình, nói không chừng, có lẽ, có khả năng cũng có hiệu quả với Ngô San Vinh.” Dịch Gia Di cười hì hì, cô nào có lợi hại như thế.
Trước khi Đinh Bảo Thụ đẩy cửa ra ngoài, cô cũng không chắc chắn như Lưu Gia Minh vậy.
Chẳng qua trong lòng cô có thêm một chút hy vọng, một chút ngây thơ và lạc quan không biết ở đâu ra mà thôi.
“Đi nào, vào trong thôi.” Lâm Vượng Cửu bưng một cốc trà, bên trong ngâm táo đỏ, kỳ tử và một ít thực vật dưỡng sinh mà Dịch Gia Di không nhận ra được, ông ta thu lại vẻ sắc bén, vô cùng có phong thái trưởng bối gõ cửa rồi vào phòng bệnh.
Lưu Gia Minh vội vàng gật đầu với Dịch Gia Di, nhờ cô cảm ơn Đinh Bảo Thụ sau đó cũng vào phòng bệnh.
Khi Đinh Bảo Thụ đi vệ sinh trở về, nhìn thấy Dịch Gia Di đứng ở cửa phòng bệnh mới nghi ngờ hỏi cô: “Chị không vào trong sao?”
“Có chú Cửu với anh Gia Minh là đủ rồi, bọn họ sẽ xử lý êm xuôi thôi, để chị tiễn em về.” Dịch Gia Di dẫn Đinh Bảo Thụ đi ra ngoài, khi đến tầng một cô mới tò mò hỏi cậu bé: “Em đã thuyết phục cô ấy thế nào vậy?”
“Ừm… em kể với chị ấy rằng cha mẹ em mất từ khi em còn nhỏ, anh trai đã nhận trách nhiệm nuôi gia đình lên người mình từ rất sớm cho nên vì kiếm tiền mà bỏ học, việc gì nhanh có tiền thì làm việc đó, bị đánh cũng không sợ, bị thương cũng không sợ.