Chương 195: Án giết người tại KTV 3
Cô ta vẫn luôn rất tôn trọng nạn nhân, vô cùng phối hợp với các yêu cầu như tăng ca, làm lại mà vị cấp trên nạn nhân này đưa ra, đồng nghiệp đều nói chưa từng nghe thấy cô ta oán trách nửa lời, là một người rất nhiệt tình với công việc.
Chưa từng xảy ra xung đột với nạn nhân.
Nhưng có người nói, một tháng trước khi nạn nhân đề bạt cấp dưới thăng chức làm chủ quản đã cho một người đàn ông khác thăng chức, mà không hề cho Trịnh Lệ San thăng chức.
Rất nhiều người bất bình thay Trịnh Lệ San, nói năng lực của cô ta rõ ràng mạnh hơn, chẳng qua nạn nhân coi thường nữ giới mới luôn chèn ép Trịnh Lệ San.”
Lưu Gia Minh vừa lật giở khẩu cung vừa giới thiệu: “Hình như nạn nhân từng bàn luận về Trịnh Lệ San trong một tình huống không có mặt cô ta, nói phụ nữ dù làm việc gì cũng sớm muộn về nhà sinh con cả thôi, thăng chức không có tác dụng gì cả, cũng không cần cô ta nuôi gia đình.
Lời nói như vậy chắc hẳn cũng đã truyền tới tai Trịnh Lệ San, nhưng đồng nghiệp đều nói Trịnh Lệ San chỉ cười, chưa bao giờ từng tức giận vì chuyện này hết, là một cô gái rất rộng lượng và rất tốt tính.”
“Là một cô gái thông minh, đáng tiếc lại chọn sai cách giải quyết vấn đề.” Lâm Vượng Cửu lắc đầu lầm bầm, rõ ràng đã nhận định Trịnh Lệ San thành hung thủ.
“Lòng dạ sâu như vậy sao? Không để lộ ra một chút nào mà lại ngấm ngầm ra tay giết người?” Lưu Gia Minh nhíu mày, có hơi khó tin, cô gái thoạt nhìn cởi mở và ôn hòa, trông vô hại như vậy lại có thể làm chết người sao?
“Bây giờ vẫn chưa có đủ manh mối, toàn bộ dấu vết để lại đều chỉ hướng về cô ta, nhưng không có cách nào chứng minh cô ta chính là hung thủ, vẫn chưa có cách buộc tội.” Phương Trấn Nhạc gật đầu với Tam Phúc: “Cậu dẫn Gia Minh đưa Trịnh Lệ San tới phòng nhỏ rồi thẩm vấn một mình đi.”
“Yes, sir.” Tam Phúc nhận lệnh, đáp lời một cách vô cùng nghiêm túc, sau đó dẫn Lưu Gia Minh đi vào phòng.
Lọt vào trong mắt của các phóng viên vây quanh, vẻ mặt của Tam Phúc vô cùng có khí thế, giống như lộ ra quyết tâm nhất định sẽ khiến hung thủ phải nhận tội vậy.
Cửa phòng bao lại đóng lại, ngăn cách bóng lưng của Tam Phúc và Lưu Gia Minh với ánh mắt của các phóng viên đang nhòm ngó.
Lâm Vượng Cửu nhìn Phương Trấn Nhạc, thở dài bảo: “Đợi thêm một lúc nữa, bộ phận giám định sẽ kết thúc kiểm tra cũng nên thả những người khác đi rồi.”
Bây giờ nhất định phải xác định kẻ tình nghi nhanh nhất có thể, bằng không phải thả hết mọi người đi trước.
“Hung khí ở hiện trường nhưng không để lại dấu vân tay, trong khẩu cung của những người có mặt ở đó đều không tìm ra được dấu vết của hung thủ, nhân viên tạp vụ quán KTV vào phòng đưa đồ cũng không nhìn thấy thông tin gì hữu dụng… hay là trước cứ đợi đám người Tam Phúc hỏi Trịnh Lệ San xong rồi suy nghĩ bước tiếp theo sau?” Gary cảm thấy tế bào não của mình đã bị ép đến tận cùng rồi, không thể nghĩ ra được thứ gì hữu dụng nữa.
“Bộ phận giám định vẫn chưa tìm được đồ bọc cán dao khi hung thủ giết người.” Dịch Gia Di nhíu mày, cố gắng hồi tưởng.
Trong dòng chảy hình ảnh, rõ ràng cô đã nhìn thấy thứ đó.
Hung thủ Trịnh Lệ San đã dùng một miếng vải bọc cán dao để giết người, cho nên trên cán dao mới không để lại dấu vân tay.
Nhưng các đồng nghiệp ở bộ phận giám định lại không phát hiện ra manh mối về miếng vải bọc đó trên cán dao, vừa không để lại sợi vụn vừa không có vết hằn trên vải gì.
Dịch Gia Di chỉ nhìn thấy miếng vải rất dày màu trắng, không có hoa văn gì trong dòng chảy hình ảnh, hình như cũng không có chỗ nào đặc biệt về hình dáng gì đó.
Vậy miếng vải đó sẽ là gì?
“Nếu là giấy vệ sinh, sau khi dùng nó bọc chuôi dao nhất định sẽ in hình chuôi dao lên, cho dù cuối cùng vo thành cục thì sau khi mở ra vẫn sẽ phát hiện ra đường nét và vết máu. Nhưng toàn bộ vị trí trong phòng bao đều đã được kiểm tra qua, cũng không hề tìm được.” Phương Trấn Nhạc nhíu mày, vụ án đến đây lẽ nào chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào lời khai của Trịnh Lệ San?